Ban ngày, sau bao năm tất tả, bộ óc nhanh nhạy của bác cũng dần có những triệu chứng của sự lú lẫn. Làm gì có vì cái gì ngoài bản thân. Tôi nào có muốn lấy nước mắt ra làm vật đấu giá, lúc đó tự nhiên khóc thì khóc thôi.
Tôi muốn có một siêu thiên tài thiện. Chị hầu như lúc nào cũng dịu dàng với tôi, đứa trẻ 21 tuổi trong nhà. Nếu sớm hủy hoại là có tội với sức sáng tạo của mình.
Chúng như những giọt luôn hiện hữu trong nhân gian mà có người biết, có người chẳng bao giờ biết. Này thì… đời người là hoa hồng héo-chỉ còn xơ lá với gai mòn… Bon chen với người khác và bon chen với chính mình.
Bạn lại tự hỏi mình trên con đường sao bạn không thấy lo lắng hay ăn năn trước cái tin ấy, bạn chỉ nghĩ đến cái có thể xảy ra với mình. Nói vậy mong anh đừng giận vì tôi vô hình hoá anh. Mẹ: Mẹ gọi điện sang nhà bạn con, nó cũng không biết con đi đâu.
Có khá nhiều nhân vật mặc áo bành tô. Với bác gái, tôi không dám im lặng khi bác hỏi. Là một nhà thơ thiên tài như thế có là danh không? Và đủ chưa? Nếu chưa đủ bạn sẽ còn làm cái khác.
Khi ấy, bạn chỉ biết tìm đến trạng thái trống rỗng. Nhưng dù sao thì tôi vẫn bị cái tưởng tượng ngầm ấy ám ảnh sơ sơ. Còn lại, mọi thứ khá dễ hiểu nếu thực sự muốn hiểu.
Bật dậy ngay là tỉnh thôi. Bao nhiêu hình ảnh biểu trưng, đại diện. Tôi dẫn ông anh vào chỗ xông hơi.
Em ngủ từ mười giờ nên không rõ. Hoặc biết nhưng không rõ. Khi cảm thấy thua, họ có thể giao nộp hết quân cờ và xin rút lui với điều kiện được đi ở ẩn trên một hòn đảo đẹp nhiều mỹ nữ.
Hãy cứ mâu thuẫn với nhau. Nhưng tớ hay cậu có thể vừa hiện sinh vừa yên tâm bởi chúng ta chỉ đơn thuần mạo danh nó để đỡ dằn vặt vì thói ích kỷ của mình. Ví dụ: Chọn ảo hay thật? Bạn dễ mắc lừa nó ngay.
Chưa rõ bạn hẹp lòng hay sợ điều đó khiến bạn đánh mất sự phán xét sự vật một cách độc lập và công minh khi tính bạn còn nhiều nể nang. Có quyền chọn lựa giữa sống thiện và ác. Cái trạng thái chẳng làm gì nên hồn cả và miên man bàng bạc vẻ bi quan trong cái trạng thái ấy.