Đừng chỉ chú trọng đến bằng cấp. Để rồi bạn phải giải thích dài dòng cho người ta hiểu. Nếu ai hỏi bạn câu này thì bạn sẽ làm gì? Cố gắng nghĩ đến một cái tên.
Tôi phỏng vấn Stevenson trong chương trình của tôi lúc còn ở Miami dưới thời tổng thống Kennedy. Chắc do ông không có năng khiếu. Tôi liếc nhìn đồng hồ…11:07.
Vấn đề mấu chốt kế tiếp là, như tôi đã đề cập, bạn phải chăm chú lắng nghe. Ngày nay, từ cấm kỵ (taboo) đã vơi bớt nặng nề vì càng ngày chúng ta càng cởi mở hơn với những tư duy, quan điểm mới. Rút lui có trật tự khi lại thấy vị diễn giả kia lên trên sân khấu.
Mọi người à ra vỡ lẽ. Will Rogers từng nói: Một người dù khờ khạo đến đâu chăng nữa ít ra cũng biết đôi chút về một lĩnh vực nào đó. Sergio Franchi là ca sĩ.
Rồi những câu chuyện thời niên thiếu đầy sóng gió của cha lúc còn ở Nag… Bao giờ cuộc trò chuyện của hai cha con tôi cũng kết thúc bằng câu hỏi: Larry, hôm nay con học hành thế nào? Làm MC trong dịp lễ ngoài trời kỷ niệm ngày Quốc Khánh 4/7 ở Miami là một sự kiện đáng nhớ khác. Remember? (Em có nhớ cái đêm hôm ấy? Đêm mà em nói Em yêu anh.
Và phải nói về nó một cách thật tự nhiên. Ngay tôi cũng cho rằng việc này rất dễ… thất bại. Thế nhưng ông đã làm một việc mà không phải ai cũng dám làm.
Ví dụ khi bạn nói chuyện với người tu hành thì đừng giả định những việc trần tục quá. Cái chính là nó sẽ giúp bạn nói một cách tự tin và hiệu quả. Không phải bởi Frank sẽ kể cho bạn nghe anh là một ngôi sao ca nhạc lừng lẫy như thế nào (sinh thời anh chưa bao giờ làm thế!), mà là nhờ vào kiến thức sâu sắc của anh về lĩnh vực âm nhạc.
Ông nói: Chúng ta chưa từng gặp nhau, nhưng ngay lúc này tôi có thể nói rằng anh là một người có cá tính đặc biệt. Với một người bạn chí thân thì dĩ nhiên chúng ta có thể bàn về chuyện lương bổng. Sau đó, anh ta qua đời.
Tất cả chúng ta đều có ông bà, cha mẹ. Cuộc phỏng vấn này đối với tôi cứ như là có một không hai vậy! Tôi từng tham dự nhiều buổi họp và rút ra kết luận như thế này: Buổi họp nào có kế hoạch rõ ràng, được chuẩn bị chu đáo thì rất lý thú, hiệu quả.
Nhưng rồi lòng nhân ái vô bờ bến trỗi dậy, và tôi quyết định không nói ra một cái tên nào cả. Tôi nghĩ sẽ hay hơn nếu Barbara đặt vấn đề và sau đó dành nhiều thời gian hơn cho những câu trả lời của các vị khách. Khi tôi còn ở lứa đôi mươi ở trường trung học, con gái bị cấm đoán gọi điện thoại cho bạn trai là điều đương nhiên.