Trong điều kiện thời tiết bình thường các bình luận viên còn cần tới nó, huống hồ trong cảnh tuyết rơi mịt mù thế này… Tờ giấy sơ đồ ấy đã bị cuốn theo chiều gió. Nhưng đồng thời có nghĩa là nghề nghiệp và danh tiếng của thầy cũng ảnh hưởng theo đấy ạ! Bắt đầu từ những chuyện thường nhật trong cuộc sống chứ đừng đụng đến đề tài quá hóc búa.
Cũng nên tránh tối đa những đề tài ít người biết đến, hay chỉ chuyên gia mới bàn tới nổi. đừng gây cho người đối diện cảm giác khó hiểu và khó chịu. Tôi thích cái nghề này lắm! Tôi đã luyện tập suốt tuần rồi.
Nếu vị khách mời nào có đầy đủ cả bốn yếu tố sau đây thì thật tuyệt vời: Tôi đã nói những lời chân thật từ trái tim mình, không gò bó, không gượng gạo. Tôi đã đi tới đi lui ở đó suốt ba tuần liền, với niềm hi vọng sẽ được vào làm nghề phát thanh như vẫn hằng ao ước.
Câu chuyện sẽ được tiếp nối sống động hơn. Bài nói này thực sự giết chết ông vì nói quá dài. Nhưng đêm nay tôi sẽ trình bày theo một phong cách khác.
Cách nói chuyện sẽ khác không chỉ ở từ ngữ, mà còn ở thái độ, và cả thanh điệu nữa. Tôi với tay gạt cái cần tắt sóng đài ABC, đưa micro vào kề miệng… Và ngủ. Chẳng hạn như cựu tổng thống Bill Clinton và Tommy Lasorda.
Nếu bạn là người hóm hỉnh có khiếu pha trò, hãy xem cô ta có thích sự vui nhộn hay không. Các thính giả tội nghiệp của tôi lại nghe những tiếng kêu la, tiếng kính vỡ loảng xoảng, lại tiếp tục thắc mắc. Khi ra phố đừng dại dột mà lẩm bẩm một mình hoài, bạn sẽ bị hiểu lầm đấy!).
Quayle dí dỏm ví von rằng đối với một cô nữ sinh thì việc phá thai dĩ nhiên là nghiêm trọng hơn nhiều so với việc nghỉ học không phép. Điều này rất có ích, nó giúp tôi tự tin hơn và nói năng ngày một lưu loát hơn. Đừng bao giờ tỏ vẻ cuống quít sợ sệt hay phẫn uất bực bội.
Suốt tuần đó tôi đâu có ngủ được. Quả là một con người có tật nhưng có tài, biết vượt lên số phận, biết chiến đấu và chiến thắng. Trong một bữa tiệc, mọi người đang bàn luận về đề tài sức khỏe và ai cũng có những nỗi ưu tư riêng.
Việc phát biểu ở lễ tang của Bob đối với tôi không chút dễ dàng. Tôi vẫn còn nhớ vào cuối những năm 1960, khi tôi đang phụ trách chương trình trò chuyện trên radio mỗi tối ở đài WIOD. Đừng bao giờ quá phụ thuộc vào tờ giấy đến mức không ngoái nhìn khán giả.
Edward Bennett Williams có phong cách nói mềm mỏng, nhỏ nhẹ và từ tốn. Tôi không dè dặt đâu và nếu chịu tiếp chuyện với tôi, bạn sẽ thấy tôi cởi mở lắm đấy. Giờ đây người ta có lời khuyến cáo rằng nên thận trọng với lời khen của bạn.