Cái đó sẽ làm chị gặp nhiều gian nan trong cái nghề này. Bởi nếu không, sẽ viết cho đến lúc trả lời rằng: 2 tiếng trước, tôi đang viết. Bởi nếu không bất bình, thì tai họa sẽ đến.
Cảm nhận được khi nào cát sắp đầy khoang ác thì làm gì đó để xoay ngược lại. Tôi sẽ không vờ bản thân tôi bệnh tật, hâm hâm (cái kiểu coi mình đầy sức hút càng chứng minh điều này), tương lai thì mờ mịt thì ai thèm mê. À, à, chúng tớ lại đấu tranh chống lại vì chúng đe dọa tự do của tớ.
Nếu không có một lực đẩy cực lớn. Nhưng cái gì đã đẩy tôi đến tình trạng này? Đó là sự thiếu công bằng và thờ ơ trước thú tính của loài người. Hơn thế, tôi thương nó… Những dòng suy tưởng ấy chắc chảy tràn trong bác.
Theo cách mà bạn lựa chọn. Bởi vì, khi các bậc cha mẹ làm cha làm mẹ họ thường quên mình từng là những bậc con. Tôi khóc vì bác tôi, và rất nhiều người lớn khác, có lẽ không bao giờ còn có ham muốn đọc truyện tranh, chơi game, sử dụng internet để thấy những triết lí sống, những động lực sống, những bài tập sống không thiếu trong đó.
Bạn ghét sự đợi chờ. Tẹo rồi biết trình báo thế nào đây? Người ta đã bị vô số những cái mũ luật pháp, nguyên tắc, tư tưởng… chụp lên đầu.
Bạn sẽ không hề muốn cố lao động, đặc biệt là viết, khi nó chẳng có giá trị gì. Kinh phí trên rót xuống cho chuyên án ma tuý là lớn nhất nhưng cứ như dầu được chuyển qua một dãy đường ống dài dằng dặc và đầy chỗ rò rỉ. Bây giờ đến tiết mục bể sục.
Người ta có thể có bản lĩnh để chịu nhục, chịu chơi bẩn nhằm làm nên nghiệp lớn. Chẳng qua, những cái mất nó đến nhiều quá. Nơi thì cà phê đèn hiu hắt.
Nhìn đồng hồ: Hai giờ kém. Mỗi tội viết đoạn nào lại thường quên ngay đoạn trước, hay bị lặp, trạng thái vẫn thay đổi liên tục. Như đã nói, độc giả rất lười tìm đọc sản phẩm chưa có thương hiệu.
Một hôm, nhà ấy bị ăn trộm. Và họ luôn trữ sẵn những nụ cười mỉa mai hoặc lời trêu chọc như dao đâm. Bác cứ nói đi, bạn là một thính giả trung thành và biết điều.
Và để trung thực với mình, anh không hướng về nó nữa. Từ mẹ dù không dùng với nghĩa mẹ-người sinh ra mình vẫn có vẻ đẹp và cái hay của nó chứ sao. Tôi không muốn đi đâu cả.