- Còn để cho con cái của chúng ta sinh sống nữa chứ? – Bansir nói tiếp. - Theo tôi được biết, giống như mọi lần, trước hết chúng ta bị mang ra chợ mua bán nô lệ. Mathon chỉ vào một chiếc nhẫn bằng xương bò được chạm khắc rất đẹp và nói tiếp:
Những ngưới bán lẻ thì mang hàng hóa đi khắp nơi rao bán. Vào cuối ngày thứ chín, tôi ngã từ trên lưng lạc đà xuống đất và không còn đủ sức để trèo lên lại. Vì vậy, món nợ ông ấy đã vay của tôi không bao giờ được trả.
- Không có ai hết sao? – Arkad hỏi lại. Aggar đành phải đi vay. Tất nhiên, tôi sẵn sàng cho anh ta vay tiền.
Căn nhà và những vật dụng có giá trị đều bị họ xiết hết. - Thưa cha! Con xin bày tỏ lòng khâm phục của mình trước sự khôn ngoan của cha. Trong cuộc hành trình đó, hai người bạn mới quen đã tin cẩn tiết lộ cho con biết, tại Nineveh có một người giàu đang sở hữu một con ngựa mà ông ta cho là chạy nhanh không có đối thủ.
Dù có khả năng dành dụm nhiều hơn một phần mười số tiền kiếm được, bạn cũng nên tạm bằng lòng với tỷ lệ này. - Tôi chẳng có nổi hai đồng bạc nào để cho anh mượn, dù anh là người bạn thân nhất của tôi. - Con xin kể tiếp câu chuyện đến giai đoạn con đang lâm vào cảnh túng quẫn và thất vọng nhất trong cuộc đời mình.
Theo số liệu được ghi lại, chúng cao khoảng 48 mét, tương đương với chiều cao của một tòa nhà gồm 15 tầng ngày nay. Với giọng trầm ngâm như hồi tưởng lại quá khứ, ông ta kể lại: Lúc bước vào tuổi thanh niên cho đến tận bây giờ, chúng ta đã cùng chia sẻ những đắng cay, ngọt bùi với nhau và vẫn luôn giữ được tình bạn thân thiết.
Trong khi đó, nếu không đòi được số tiền tôi nợ anh, tài sản của anh có vơi bớt chút nào đâu. Ở đây, tôi muốn nhấn mạnh rằng việc giàu có của một người không chỉ căn cứ vào những đồng tiền nằm trong túi của anh ta, mà điều cần lưu ý hơn chính là số tiền thu nhập hàng năm của người đó. Dabasir có vẻ như phớt lờ trước tình cảnh của Tarkad.
Khi dịp may đến, anh ta lại bảo mình đang có nhiều việc phải làm và xin hãy đợi đó. - Ông chủ lâm vào cảnh khủng hoảng rồi. - Tao không thích công việc mày đang làm.
Trong đầu óc của tôi chợt vang lên câu hỏi: “Chẳng lẽ tôi chôn vùi xác ở xứ sở hoang vu này sao?” Đó là những người có khả năng kiếm ra tiền, như anh chẳng hạn. Với một số tiền như vậy, anh ta có thể đảm bảo cuộc sống sung túc trong những năm về già của mình.
Chẳng bao lâu sau, bạn sẽ cảm nhận được sự thích thú của một người đã sở hữu một tài sản hoàn toàn là của mình. Mathon vào phòng ngủ của mình khệ nệ lôi ra cái hòm khá lớn, có chiều dài chừng một sải tay, được bọc trong tấm da heo màu đỏ và trang trí bằng những hình điêu khắc bằng đồng. Anh không quan tâm đến những món hàng hấp dẫn đang trưng bày trước mắt, mà băng qua và tiến đến phòng tiếp khách.