Mỗi người thường chỉ va chạm với một mảnh vỡ trong chiếc gương bạn. Như thế sẽ khổ nhưng sẽ giữ được tử tế. Không muốn xé mà cũng không định làm kỷ niệm.
Lúc ấy, tôi bỗng cảm nhận được tình thế, tôi không muốn rầy rà, những câu xúc phạm kia tôi cũng đã quen. Tôi không khoái trò ăn vạ, giả điên. Để bạn có thể dần vẫy vùng trong xoáy hoang mang, lung lay theo nhịp lung lay của nó.
Nhưng sao lòng tôi không hồi hộp, mong chờ. Chúng tôi ngồi yên với sự thoải mái chứ không gắng gượng hay kìm nén. Nhưng thực tế đã biến tôi thành một con chim nao núng trước cành cây cong.
Dù biết là tạm thời thôi. Muốn được tin tưởng một lúc. Và nếu ông chỉ đến đó có một mình thì có phải sướng không?
Chơi là hóa thân vào tất cả, sục sạo rong ruổi vào tất cả các ngóc ngách và góc cạnh khác của sự tồn tại và diệt vong. Mẹ: Mẹ gọi điện sang nhà bạn con, nó cũng không biết con đi đâu. Thấy cả thơ, mẹ bảo: Đừng đốt, để mẹ đọc.
Và cú đấm trở nên có giá trị nếu như bạn là thiên tài chân chính cho dù kẻ bị đấm là ai. Căn bản cũng xuôi xuôi sau khi đọc một số cái tôi đưa. Cho một quả bom, một vụ ám sát hay chơi những đòn tâm lí khiến hắn phát điên.
Chúng không bao giờ dám oán bác nếu chúng lỡ sa ngã trong thời gian bác nghỉ ngơi đó. Những viên gỗ ấm áp cọ vào đám râu như những giọt nước mắt. Khi mà bạn rời xa căn nhà phía trước là con mương ăm ắp nước.
Ăn sáng xong ở nhà bác, thay vì đến trường, tôi đảo qua nhà. Nhưng sau đó thì lại là những cơn đau kéo dài do cơ bắp không kham nổi. Chiều nay, chị út và cô bạn rủ vào chợ ăn bánh rán với cả chè.
Và chúng mình lại lén lút hôn nhau khi con chim lạ trên ngọn cây cao vút vừa hót. Nơi ấy có bác trai, bác gái và bố mẹ tôi. Đơn giản là vì nếu chúng vô nghĩa, chúng sẽ không được tiếp nạp và tôi nên từ bỏ.
Sợ họ thấy lóe đèn lại say say gây sự thì giá có cái máy chụp không lóe đèn. Bằng cách chung sống với nó và tìm cách diễn đạt nó. Và nhiều lúc không còn khả năng đè nén được biểu hiện của sự yếu đuối hay hồn nhiên bị giam hãm bởi định kiến từ chính mình.