Như đứng từ ngoài nhìn vào một bức tranh. Họ nhìn vào sự lên mạng, sự viết, sự đọc truyện, sự đá bóng của bạn. Bác hy sinh cho cháu ít thôi, quan tâm đến cháu ít thôi để san sẻ cho họ nhé.
Để đỡ tình cờ lặp lại. Cháu vẫn không chịu dậy ạ. Biết chuyện này sẽ xảy ra những đến lúc thì cảm thấy khó xử.
Nói đây là cuộc chiến thì to tát quá. Người lớn thật buồn cười khi dạy con phải có hiếu, nhìn xem người ta khổ thế kia mà vẫn hiếu học. Theo thói quen, nó thành thứ máy tự vận hành.
Mấy người này trông nhát lắm. Bà chị bảo em cứ cầm, mọi người đều nhận lương rồi, coi như để khuyến khích. Và hơn hết, hiểu biết lẫn nhau và cùng tiến đến một đường lối giáo dục đúng đắn.
Con nghe lời bác nào. Tôi không khoái trò ăn vạ, giả điên. Sợ họ thấy lóe đèn lại say say gây sự thì giá có cái máy chụp không lóe đèn.
Ơ hờ khi tôi trôi đi hàng chục cây số giữa phố phường đông đúc mà không nhớ, không có cảm xúc với dù chỉ một con người. Tôi không để ý lắm đến chuyện lên xuống. Lúc cần vẫn có thể tập trung huy động năng lượng trong một khoảng thời gian ngắn.
Tôi chán đến trường ngồi ngoan ngoãn và vô tích sự lắm rồi. Nếu họ hỗ trợ tốt cho nhau về vật chất và tinh thần, đời sống sẽ trở nên phong phú, hạnh phúc và phát triển đến tầm cao. Tôi nghĩ đến Tần Thủy Hoàng đốt sách.
Và họ vẫn gọi: Ngheo! Ngheo! Có lúc, ngồi bóc những gói mì chính khuyến mãi trong các hộp thuốc đánh răng ra để bán riêng… Nhiều khi nhìn những cảnh ấy, tôi cảm thấy buồn bã vì đó lại chính là những sự hy sinh lớn lao nhất. Rồi đau và chấp nhận đau.
Đôi má trắng nhợt ửng hồng. Chắc mẹ không đi được một mình. Hãy để bác nói, đôi khi nói là một cách giải toả tốt.
Bạn mà cứ yên tâm chịu ơn của họ, yên tâm làm những việc mà họ xin cho thì rồi bạn sẽ chỉ thấy nhục và khinh bỉ mình khi viết những dòng này. Vâng, lúc đó, một chú sấn đến rút chìa khóa xe của tôi và bảo: Mẹ mày, mất dạy. Chim vẫn hót, một số có lẽ ngủ trưa.