Có thể cháu học đêm qua. Cái bài viết mà ban đầu tôi định viết một cách chua cay và trắng trợn. Trông cậu buồn cười quá.
Để cắn tiếp những kẻ chống đối mục đích đẹp đẽ của tôi. Không hiểu sao ông ta phán ngon ơ như vậy. Là lạnh tanh suốt những miền oan trái và khóc khi lỡ để rơi một ánh nhìn.
Hai chị em cùng phấn đấu. Định tung lên mạng hai cái ảnh chụp hoa sữa lúc đầu mùa nhưng máy scan hỏng. Bị nghi ngờ cũng đáng.
Tính ra nếu mua vé tháng hoặc vé năm thì trung bình 30. Cái mà đôi lúc vì nhận thức được mà mình tưởng mình vô cảm hoặc chai sạn. Nếu mai này có dịp làm phim, tôi nghĩ, đó là một cảnh quay không tồi.
Nhưng khi bạn phá sạch sành sanh chúng, bạn lại trở nên không thật. Với những dữ kiện trước đó (mà bây giờ bạn quên rồi), bạn cảm thấy cái sứ mệnh mơ hồ lại đè nặng lên tim. Không hy vọng một ngày họ tập hợp lại và ghép chung những ký ức.
Định xé béng đoạn viết này đi, đỡ phải tải nốt đống ý nghĩ ngồn ngộn chầu chực lên giấy. Bên mép hắn có một miếng băng gạc trắng. Dù trong bạn, trong họ, đều có những bế tắc ít khi nói ra.
Tôi phải đòi một cuộc sống tiến bộ hơn. Cũng như chấm dứt việc lệ thuộc thời gian để tự do phân phối năng lực và học cái mình cần. Tôi không đuổi nó nữa.
Chơi là nằm mơ bất tận trong tự giam hãm vào khuôn khổ. Là một đứa trẻ cũng đầy kiêu hãnh và dễ bị tổn thương, bạn từng hiền nhưng rất cục tính. Chắc mẹ không đi được một mình.
Nói dối! Ừ, nói dối, nhưng con người có lúc không nên đối diện với chính mình. Định kiến tàn sát sự phong phú. Mọi người còn lo cho bác nữa.
Ông anh cũng làm theo. Lần trước là sự nhục nhã của một thằng đàn ông. Viết ra là đem chúng đi triệt sản bớt.