Sexmez

Đùa nghịch với hai đứa con gái mới lớn ngây thơ

  • #1
  • #2
  • #3
  • Tại sao vậy? Vì nó đã dạy cho ông biết an phận, cho biết rằng sức ông chịu được những cảnh đau đớn nhất đời, nó đã cho ông thấy lời này của thi sĩ John Milton là chí lý: "Đui không phải là khổ, không chịu được cảnh đui mới là khổ". Ông đi từng cửa, kéo chuông. Tôi mong thành một nghệ sĩ.

    Ông đã thành công rực rỡ, sách ông bán rất chạy. Tôi nhìn xung quanh, xem xét lại lỗ hầm chữ nhật của tôi và tự nhủ: "Có vẻ lỗ huyệt quá". Cả năm người tranh nhau rước dì về để đền ơn cúc dục! Họ cùng kính mến mẹ, cùng phàn nàn rằng mẹ không bao giờ ở lâu với họ.

    Ông tuyên bố rằng chưa thấy một ai chết về chứng mất ngủ. Bà không chịu nổi nữa. Nhưng một hôm không biết nghĩ sao Kipling lại trồng hoa trên bãi cỏ kia, Balestier thấy vậy liền sôi máu lên, la ó, chửi rầm rĩ.

    Tôi sẽ không lười nghĩ nữa. Gaynor là một người như vậy. Biển đó tức là cảnh tình của ta.

    Tôi muốn nhảy xuống sông tự tử cho rồi đời. Có một buổi hè nóng nực vô cùng, tôi ăn bữa trưa trong một toa xe lửa của Công ty New Haven Railway. Kế đó ông ta chỉ cho Vicki Baum và những trẻ khác cách té ra sao, cách nhảy ra sao, vừa luôn miệng dặn: "Nhớ luôn luôn tưởng tượng mình như một sợi bún.

    Mới rồi tôi có giao dịch bằng thư từ với bác sĩ Harrlod C. Trong bảy năm đầu, tôi không nhận được bức thư nào của má hết. Mới ở Ấn Độ tới Luân Đôn tìm việc mà không quen ai ở đây hết.

    Người ta không để các bệnh nhân được ngồi yên một phút nào, thường là bắt họ phải hoạt động ở ngoài trời như câu cá, săn bắn, đánh banh, chơi cầu, chụp hình, làm vườn, hoặc khiêu vũ khiến họ chẳng có phút nào rảnh để nhớ lại những nỗi ghê gớm ở trận tiền. Chúng tôi được lệnh phải nằm yên trên giường không nhúch nhích. Tôi phải nằm liệt giường, mụt mọc đầy mình.

    Nhưng cái mặt của chị thực là một tai nạn cho người vác nó. Ông Loftin 70 tuổi và đau, phải nằm ở giường hoài. Nhưng nếu Andrew sống lại sau khi chết ít lâu, ông sẽ bất bình thấy người bà con đó thoá mạ ông.

    Vậy đừng tàn phá nó bằng cách chuốc lấy lo phiền". Suốt thời gian dịch và trong năm sáu tháng sau nữa, tôi có cảm giác "đãng đãng" đó. Tất cả những cái ta làm nên là kết quả trực tiếp của tư tưởng.

    Bạn thấy rằng nghĩ tới cái này rồi tới cái kia thì được, còn đồng thời nghĩ tới cả hai thì tối bất khả phải không? Những cảm xúc của ta cũng vậy. Nhưng họ không thèm dùng phương thuốc đó. Tôi cũng đã khuyên một nhà sản xuất phim ở kinh đô chiếu bóng Hollywood áp dụng phương pháp này.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap