Chừng nào cậu còn nghe lời tớ. Bạn vừa chợp mắt, nói chính xác hơn là lịm đi, chừng 1 tiếng thì cảm thấy một cái gì đó dài dằng dặc làm mình khó chịu. Phiền anh vì mấy cái kẹo mà tôi cho mình quyền xin anh về làm nhân vật mất rồi.
Mơ về một cái (quên rồi) trước khi rơi vào một tầng mơ mà bạn nhìn ra cửa sổ nào đó thấy một cái cây bị mất từng khúc thân như những nét đứt mà những tán lá của nó vẫn không sụp đổ. Và tôi lại muốn khóc vì bất lực. Đáng nhẽ phải viết những gì khó nhớ ra trước rồi mới đi miêu tả lặt vặt nhưng bạn lại muốn chơi trò thử trí nhớ của mình.
Hoặc… Nói chung vậy thôi. Có phải em đang muốn nói anh câm đi? Tôi bảo: Vì biết mày về phe anh anh mới làm thế, không thì đố ai biết.
- Ông cụ tôi bị liệt toàn thân. Có những loại người không hạnh phúc được, khi hèn. Họ đã hy sinh, điều đó đem lại lòng biết ơn.
Đã thôi không quá nghĩ mình đáng nhẽ phải đi tĩnh dưỡng vì thần kinh mình cần nghỉ thực sự. Trọng tâm lại chuyển sang câu hỏi: Mình viết có hay không? Tất nhiên là họ không có ác ý rồi.
Có điều bác che bóng khéo quá, cứ câu giờ cho đến hết trận đấu thì thôi. Vì thế mới có nghệ sỹ ẩm thực, nghệ sỹ sân cỏ… Với họ, bỏ học để viết với ý thức mình là một thiên tài không phải là can đảm, tự tin mà là buông xuôi, hoang tưởng.
Dù từng li từng tí trong tất cả vận động điên cuồng không nguôi nghỉ. Đó cũng là một thứ trói buộc. Mắt và đầu đau đã thành nhàm.
Chả là hôm qua có chuyện. Chưa thấy anh con rể nào vốn đầy rẫy những cơn ợ hơi của đờ mẹ với như kặc trong bao tử tâm hồn bảo với bố vợ vênh váo: Họ hàng nhà anh kinh bỏ mẹ (Tướng về hưu-Nguyễn Huy Thiệp). Lúc đó, tôi trống rỗng.
Và sẽ không ngừng bị đào thải nữa. Dí cái mũi ươn ướt vào bắp tay tôi. Chúng không bao giờ dám oán bác nếu chúng lỡ sa ngã trong thời gian bác nghỉ ngơi đó.
Chuyện đi đá bóng và chuyện đi ăn giỗ không giống nhau nhưng tôi hiểu chúng tôi không thích bị người khác làm cái phần mà mình tự làm được. Mới đó mà tôi đã định chơi trò đấu giá. Và biết rằng mình biết ít thế nào.