Mà không tìm thấy trong ấy ít nhiều cay đắng. Đang nhìn ngọn lửa rừng rực trên cuốn sách tiếng Anh, tôi chợt nhớ đến chỗ thơ. Ông anh cũng xịt xịt xịt lên đầu.
Nếu họ xoay một trăm tám mươi độ, nghĩ về bạn như vậy, bạn sẽ yên lòng hơn với việc mình đang làm. Nhiệm vụ là đám cưới vui vẻ. Chẳng có gì đáng bực cả.
Dường mọi người đều liên hệ với nhau bằng những sợi dây tình cảm vô hình. Bạn sẽ thôi ngạc nhiên khi nhận ra đó là sức mạnh tinh thần của đam mê. Nhẹ đến độ mà tôi biết chỉ độ chục lần như thế này là tôi sẽ bay lên.
Mẹ bảo để mẹ đi xem chung kết. Đôi lúc họ quá mệt mỏi và dồn nén đến độ không nhận thức rõ hành động của mình. Và thế là thế hệ sau lại phải gánh những tàn tích.
Hết màn chào hỏi, bắt đầu cuộc hỏi cung ngọt ngào. Bắt đầu từ đâu? Từ cái ngay trước mặt: Tờ lịch. Chừng nào cậu còn nghe lời tớ.
Để cháu tự sống và tất cả sẽ đều thoải mái. Hy vọng, cái này có thể giúp gì đó cho giấc ngủ của bạn. Đó cũng là một công việc, thậm chí, nhàn nhã.
Vì thế mà lại phải tập ở lại dần làm nhà đạo đức để điều độ. Dù tuổi thọ trung bình cứ ngày càng tăng. Họ không có kinh nghiệm trong chuyện đó.
Bố thì có phương pháp khuya rồi còn để đèn, vào nhắc không được, bố tắt luôn áptômát. Tôi bảo: Mẹ không tin con à? Mẹ lặp lại: …chỉ cần bếch đít một chút. Tôi lên gác và nẩy ra cái ý định xé.
Bạn cũng như một người bình thường, dị ứng với hai tiếng nghệ sỹ và cảm giác về sự tai tiếng trong giới này. Một mặt vừa thấy phẫn nộ bằng chính những nguyên tắc về phép cư xử đã được họ giáo dục, một mặt vừa tự dằn vặt vì một đứa con lại phẫn nộ trước cha mẹ. Chiều nay, chị út và cô bạn rủ vào chợ ăn bánh rán với cả chè.
Đoán rằng nó bên dưới tầng một vì nghe có vẻ xa xôi. Sự nhai lại chỉ là trò dở tệ. Nhưng họ không dùng được những cái đó để làm loài người đẹp hơn.