Tưởng hay ho, lễ nghĩa nhưng thực ra chả văn minh tí nào. Còn hiện sinh thực chất, đòi hỏi những kẻ can đảm và liều lĩnh tham gia cuộc chơi sinh tồn có thể bị tiêu diệt bất cứ lúc nào. Tôi không thân được với những thằng con trai cùng lớp.
Tôi chọn nói về cuộc sống của những người không đói rét nhưng cũng không kém khổ đau. Nghệ sỹ tưởng nhiều vẫn ít. Phần còn lại của cái đèn… À quên, cái xương sống đèn màu đen.
Lại có cả chất xúc tác của sự ngu dốt chỉ biết nhìn vào những cái tên mà chẳng bận tâm thực chất dưới lớp vỏ của nó là gì. Chỉ là trước khi hứng trọn lưỡi gươm của sự hờ hững loài người mặc chiếc vỏ định mệnh, anh ta đã tẩu thoát ngoạn mục và kiên cường thế nào. Tí nữa phải uống tam thất với chị đấy nhé.
Anh họ đưa chị út lên tăcxi về. Cái bộ mặt đó tôi đã nhìn thấy một lần và không muốn thấy lần hai. Sự trùng hợp nhiều khi là tất yếu.
Ta chẳng cảm thấy quái gì cả. Để ngòi bút của anh bớt đớn đau. Hầu hết thì bạn chơi game, chơi thể thao hoặc viết.
Cả hai trạng thái đều như cơ thể không phải của mình. Cả phần cặp giò và bàn chân mới tạo nên hình một chiếc ủng trắng mà nơi đầu các ngón chân là cái công tắc hình nấm không chân như đã kể. Nhưng tự lúc nào yêu viết mà không hay.
Chẳng biết còn mấy dịp thế này. Còn mình bạn với chiếc xe cạn xăng. Cả phụ nữ nửa, cả trẻ em nữa.
Bàn tay kia cũng không phải của nàng. Miếng trên cùng và miếng dưới cùng màu trắng, miếng giữa màu đen, trông như hai lát bánh mỳ màu sữa kẹp nhân màu cà phê. Ác cảm với những từ nhân loại, đạo đức (và những gì mà nghĩa của nó hoàn toàn vô tội) xuất phát từ ác cảm với những nhà đạo đức giả hay nói đến sự vì nhân loại.
Đêm qua, bạn vừa viết 35 truyện (cực) ngắn mà bây giờ chưa muốn đọc lại xem hay dở thế nào. Nhân cách chứa đựng không ít tố chất tài năng. Sao hôm nào cũng đi qua đây mà chẳng thấy đồng chí nào mang máy ra đây mà chụp.
Bởi bạn coi đây là một tác phẩm nghệ thuật có sự phối màu ăn ý giữa nghệ thuật và đời sống. Tôi biết nó khờ nhưng không ngờ nó khờ như vầy: Lớp 11 rồi mà một hôm qua đường thấy hai con chó làm chuyện trăng gió nó reo: Ê, hai con chó chụm đuôi vào nhau làm gì kìa (y hệt cái hớn hở của một cô bạn cùng lớp đại học với tôi trong một lần thấy cảnh tương tự). Người bảo nghệ thuật là giản đơn.