Căn nhà và những vật dụng có giá trị đều bị họ xiết hết. Khi đó, tôi có thể bị họ đánh chết mà chẳng phản kháng gì được. Tài sản của ta rất lớn, nhưng ta e rằng mình không thể tiếp tục trông nom được nữa.
Ông chủ của tao cũng không thích. Nhưng nếu trật, thì hẳn nhiên chúng ta thua đứt. Tarkad, con trai của ông Azure, chắc hẳn cũng đã nghĩ như thế.
Bà Swasti, người nô lệ làm quản gia cho ông Nana-naid, luôn cho ông ăn uống đầy đủ vì ông vẫn thường giúp bà ấy làm những công việc nặng nhọc. Tôi cũng nói với bà ấy rằng, tôi không phải là người sinh ra để làm nô lệ, mà là con trai của một người tự do, chuyên làm yên ngựa ở Babylon, đồng thời kể lể nguyên nhân tôi lưu lạc đến vùng Syri này. Vì vậy, nếu trong khi anh tới Smyrna mà bị bọn cướp lấy mất số vàng, hay lúc anh quay về bị bọn chúng phỗng tay trên những số hàng hóa ấy, thì anh sẽ lấy gì để trả nợ cho tôi? Nếu anh không có tiền để hoàn trả, có phải tôi đã mất hoàn toàn số tiền đó rồi không?"
Tuy nhiên, đã nhiều thế kỷ trôi qua, những người dân du mục, những nhà lữ hành đi ngang qua vùng đất này vẫn không thấy điều gì khác lạ và cũng không biết rằng, bên dưới vùng đất này đang che giấu những dấu tích của một thời đại huy hoàng. Những lời nói của người bạn đến từ Syri quả thật rất sâu sắc. Đến khi người vay đến trả tiền, tôi sẽ trao lại vật đó.
Đây là toán quân được các đoàn lữ hành trả tiền để bảo vệ cho họ. - Một người giàu không phải ở túi tiền của người đó mang theo đâu. Một hôm, bà ấy tìm đến tôi và vay một số vàng để cho con trai bà góp vốn làm ăn chung với một người chủ đoàn lữ hành.
- Giàu đến nỗi nhà vua phải tìm tới ông ta để nhờ hỗ trợ về vấn đề ngân khố. Điều đó cũng đồng nghĩa với việc số tiền tôi cho vay không ngừng phát triển lên đến hàng trăm nguồn vốn khác nhau, giống như dòng vàng không ngừng tuôn chảy vào túi tiền của tôi vậy. Nó nằm ở khoảng kinh độ 30, phía trên đường xích đạo, có khí hậu nóng và khô.
Trong tình cảnh này, tôi phải sống thui thủi một mình và tự chăm lo cho bản thân mình mà thôi. Nhưng ông không quan tâm đến những lời bà Swasti nói. Vậy mà trước kia cháu vẫn thường cho rằng, công việc chỉ dành cho những người nô lệ.
Babylon là nơi mà ông nội cháu ngày xưa đã bắt đầu sự nghiệp. Cứ từ sáng sớm đến tốt mịt, tôi chỉ biết đầu tắt mặt tối đóng những chiếc xe ngựa sang trọng cho những người giàu có và nhẫn nại chờ đợi, mong ngóng trời đất ngó tới công khó nhọc của mình để một ngày nào đó cho tôi được giàu có như họ. Trái lại, tôi muốn mình trở thành một khách mời danh dự trong bàn tiệc của những gia đình giàu có ở Babylon.
Phán đoán đầu tiên thường là phán đoán tốt nhất của tôi. Ông rất vui sướng về tính tình rộng rãi của ông Nana-naid và yên tâm thực hiện kế hoạch của mình. - Chúng ta đã nghe ông kể rất nhiều về những câu chuyện hay, ông Kalabab à! - Người phụ trách việc đóng gói các kiện hàng lên tiếng.
Ông có đồng ý với tôi như vậy không? Tôi ngồi dậy và ngơ ngác nhìn chung quanh. Ai mà chẳng thích những người nô lệ chăm chỉ và làm nhiều việc cho họ.