Lẽ cố nhiên, nếu bạn là một thư ký đánh máy, bạn không thể ngủ ở nơi làm việc như Edison, nếu bạn là thư ký cối kế, bạn không thể vừa nằm vừa trình bày cùng ông chủ một vấn đề tài chính. Nếu bạn muốn đọc cuốn này cho có lợi nhiều nhất, bạn phải có một điều kiện cốt yếu vô cùng quan trọng hơn hết thảy các quy tắc. Không phải chúng tôi phát đạt ngay đâu.
"Chính ngày mà nước Mỹ cử hành lễ đại thắng quân địch ở Bắc Phi, tôi nhận được một điện tín của bộ chiến tranh báo tin đứa cháu tôi - mà tôi thương nhất - bị coi là mất tích. Carrier bớt được số tiền 20. Cứ bảy năm thì lụt tới sáu, và bây giờ, nhắm mắt lại, tôi còn ngửi thấy mùi khét lẹt của xác heo đem thiêu.
Ông biểu tôi: "Hễ không nói dối, không ăn cắp và bảo gì làm nấy thì ở mãi được". Ông liền mở lớp học này. Hồi đó tôi sống một thời kỳ khó khăn.
Nhưng dần dà năm này qua năm khác, tôi nhận thấy rằng tức giận cũng chẳng ích gì, chỉ thêm chán nản. Rồi tôi mở vòi hơi [26] mà không châm cho cháy. Tôi rán nhận xét kỹ về cá tính của tôi, rán nhận định xem tôi ra sao.
Đáng lẽ đáp rằng tôi còn mắc việc và lát nữa sẽ trả lời thì tôi quyết định và trả lời liền: Tôi luôn luôn giải quyết lập tức mọi vấn đề, nếu có thể được. Rồi đưa cho người quen đọc. Bạn đương làm cho thần kinh căng thẳng và mệt vậy!
Không còn cách nào khác, tôi tỏ vẻ làm đúng chỉ thị của chúng. Chín năm đầu đó thiệt là cay đắng vì kết quả ông chỉ kiếm được có 20 Mỹ kim, trung bình khoảng một xu một ngày! Một vũ trụ mới, đẹp và thú vị biết bao nhiêu hiện ra trước mắt bà.
Ấy vậy mà một danh nhân như Rudyard Kipling cũng đã có lần quên rằng "Đời người tựa bóng câu, hơi đâu mà nghĩ tới những chuyện lặt vặt". Tôi hiểu tại sao có những người đâm đầu từ trên lầu xuống đất. Một người ở Ấn Độ, ông H.
Ba tôi nói: "Con, con xa nhà tới 1. Tại sao? Vì muốn trả lời bốn câu hỏi ấy họ phải thu thập đủ các sự kiện và suy nghĩ kỹ về vấn đề. Năm chục năm trước, khi Arnold Bennet khởi sự viết tiểu thuyết ở Luân Đôn, ông còn nghèo lắm.
Kết quả, mỗi nhân viên phải ôm từng chồng báo cáo về nhà để nghiên cứu. Chung quanh ta toàn là những bí mật. Muốn trả lời câu đó, tôi phải tìm tòi sự kiện, tài liệu.
Sènèque, một trong những triết gia có danh nhất ở La Mã, nói: "Nếu anh cho rằng cái anh có là chưa đủ thì dù có chinh phục được cả thế giới, anh cũng vẫn khốn khổ" [42]. Tôi vội vàng bán lại chiếc quan tài cho một nhà chuyên lo đám táng và trở lại làm ăn. Có khi tôi hỏi tại sao họ lại lựa nghề đó, học nghề từ hồi nào và đã hớt được bao lâu cái đầu rồi.