Ôi, thói quen của con người. Hôm trước trốn mẹ đá chơi một trận mà chân còn tập tễnh đến hôm nay. Ta không muốn đợi họ tìm đến ve vãn lúc ta đã già yếu hoặc chết nên ta phải cứu chính mình, mở rộng mình.
Chỉ là ta đang viết. Nhà văn quì bên giường vợ. Bịt tai lại, im lặng, là xong.
Đôi lúc tôi muốn thật lòng, mặc kệ cảm giác chán nản, thất vọng bởi những người không ở thật gần tôi, không ở thật gần tầm nhận thức để đủ khả năng hiểu những câu chữ giản đơn và chân thành của tôi. Liệu cái việc mong muốn và hành động để song song với làm cái gì đó, tạo ra cả bước đệm nhận thức (luôn có những người tạo những bước đệm nhận thức ở những cấp độ khác nhau) có phải là công việc mang tính nghệ thuật không? Đây là thời điểm thần kinh mệt mỏi nên bạn hay bị hoang mang như thế. Em sẽ suy tư về đời mình từ đời nó.
Giờ ở nhà chị, thường xuyên gặp nhưng chị chỉ tạt qua nhà ăn cơm chiều rồi lại đi học thêm hoặc vào trường. Một vài người cùng đội bóng, một vài người lạ. Trong khi khả năng vận động và sức chứa của bộ óc dường như lớn hơn phần được nhân loại từng sử dụng rất nhiều.
Anh họ tôi cũng làm cảnh sát, thi thoảng đến phường anh ấy chơi tôi có đọc thấy những điều Bác Hồ dạy lực lượng công an, cảnh sát nhân dân: …Đối với dân phải lễ phép hòa nhã… Trong công việc phải cần kiệm liêm chính… Vậy mà, ngay trước mắt tôi thôi, có một ông vừa bị giam xe, một chú gọi lên gác giải quyết, lúc sau, có chú xuống mở khóa cho ông ta về… Thôi, bác đừng xuống. Đơn giản vì cũng tương tự lúc tìm thấy hạnh phúc, mọi tế bào đều căng ra, vận động rạo rực.
Từng trang, từng trang… Đời sống họ không cần những sự kinh động. Ai có lương tâm và danh dự của người nấy.
Bác trai: Bây giờ tôi xin nói vài lời với cậu mợ, với cháu. Không chắc, khi mà mỗi con người đều đầy khao khát tự do, hưởng thụ nhiều và nhiều nữa. Ngồi nghe giảng và chép bài.
Hắn chuộng một cuộc sống bình thản hơn. Bạn gượng dậy, rửa mặt đánh răng. Chiều cháu mới về, em bảo cháu nằm sấp xuống, hỏi tại sao đi đâu không xin phép.
Nàng quay xuống nhìn thẳng vào tôi. Một thứ ánh sáng trắng dịu mắt và đủ trông rõ mọi thứ. Như thể kéo một con vích lên bờ.
Nhưng bạn không có nhiều cơ hội tự do như thế. Bạn ghê thứ ơn huệ lờ nhờ, lập lờ giữa tình cảm gia đình và ban phát để rồi hình thành thứ truyền thống trẻ phải rót rượu hầu già, không uống cũng phải hầu; trẻ xới cơm so đũa, già ngồi khoanh tay. Ông có tài và ông xứng đáng được hưởng những thú vui dành cho ông.