Sira, người vợ cả và là người lớn tuổi nhất, yên lặng nhìn tôi nhưng không biểu lộ một cảm xúc gì. - Trước đây, tôi đã kể cho các anh nghe về những cuộc mạo hiểm mà chính tôi đã trải qua khi đến những vùng đất lạ, nhưng đêm nay tôi sẽ kể câu chuyện về ông Arkad, người nổi tiếng khôn ngoan và giàu có nhất ở Babylon Ông Nana-naid, chủ mới của ông, đã dạy cho ông cách giã lúa mì trong cối đá, rồi đến cách đốt lửa trong lò và cách nghiền hạt mè cho thật nhỏ để làm bánh mật ong.
- Một khởi đầu hay đấy! – Arkad ủng hộ. Ta sẽ nói cho cháu nghe những điều cháu đang muốn biết. Ông Arad còn giẫm đạp lên những mảnh vụn đó cho đến khi chúng biến thành bụi.
Cho đến một hôm, ông ấy thất thểu tìm tôi cho biết, gia sản của ông đã khánh kiệt. - Điều này bản thân con cũng rất mong muốn cha à! – Tôi đáp lại. Bức tường thành đồ sộ này ngày nay chỉ còn dấu vết của phần móng và hào nước.
Nếu cháu muốn đến Nippur thay ta làcông việc đó, thì ta sẽ xem cháu như là một đối tác làm ăn và sẽ chia cho cháu một phần tài sản của ta sau này. Có lẽ, đây là lối thoát duy nhất của ông trong tình cảnh này. Điều đó không những mang lại cho anh một cuộc sống no đủ, mà anh còn có thể nhờ đó mà chuộc lại cuộc đời tự do của mình đấy.
Chỗ ở mới của ông khá tốt. Họ cũng không khấm khá hơn chúng ta bao nhiêu, nếu có thể cùng chia sẻ sự khôn ngoan của Arkad để tất cả trở nên giàu có thì tốt quá. Anh ta vẫn không quên nhắc nhở ông hãy chăm chỉ làm việc.
Bà Sira nhìn tôi chằm chằm như đang suy nghĩ một điều gì. - Dạ thưa bệ hạ! Điều đó cùng với lòng ham thích làm giàu của hạ thần nữa ạ! Đó là các bạn hãy làm đúng theo lời tôi đã gợi ý cho người buôn trứng: “Cứ mỗi lần bạn bỏ vào túi của mình mười đồng thì chỉ nên lấy ra chín đồng để tiêu xài”.
Trong cái túi này, tôi có để sẵn áo quần cho cậu cải trang. Chính nó cũng giúp ông tạo được ấn tượng tốt đối với ông nội của cháu, khiến ông ấy chọn ông là người hợp tác làm ăn sau này. Những người Phoenici đã lừa gạt bán cho ông Azmur những chuỗi hạt nhìn rất giống đá quý nhưng thật ra được làm bằng thủy tinh vô giá trị.
Một năm sau, tôi rất ngạc nhiên khi thấy các nhà giàu có ở Babylon trải những tấm thảm rất đẹp. Trong hai năm trời, tôi làm thuê cho những thương lái lữ hành rày đây mai đó, nhưng vẫn không khấm khá được. - Vừa nói, Nomasir vừa đặt tiếp hai túi vàng xuống sàn nhà.
Ông chỉ tay về phía ba ông lão đang cày ruộng và nói với Hadan Gula: - Anh luôn luôn tốt bụng với những người bạn của anh, Bansir à. - Tôi vô cùng cảm ơn bà, và có lẽ suốt đời tôi không trả hết món nợ này.
Cứ từ sáng sớm đến tốt mịt, tôi chỉ biết đầu tắt mặt tối đóng những chiếc xe ngựa sang trọng cho những người giàu có và nhẫn nại chờ đợi, mong ngóng trời đất ngó tới công khó nhọc của mình để một ngày nào đó cho tôi được giàu có như họ. Lúc nghe Megiddo nói như vậy, những người nông dân đó cũng chế nhạo lại các ông. Qua một thời gian, cái túi của các bạn cũng sẽ giống như giỏ trứng vậy.