Không bao giờ được ngủ trọn đêm mà ông thọ 81 tuổi. Chứng viêm tĩnh mạch bạo phát, chân bà tóp lại, đau đớn vô cùng, đến nỗi y sĩ phải quyết định cưa bỏ. Khi quân Nhật tấn công, cả châu thành hỗn loạn.
Bạn đã nghe những người thuyết giáo nhắc hoài câu ấy. Mà thiệt ra - lời bà nói- nếu quân Lùn không tấn công Trân Châu cảng và làm cho tôi xúc động mạnh tới nỗi khỏi bệnh, thì có lẽ đời tôi tuy sống cũng như chết. Dù hay dù dở ta phải gảy cây đờn nhỏ của ta trong dàn nhạc của đời.
Tôi hỏi: "Có phải ông muốn nói rằng ông đã hoàn toàn trừ hết được nỗi lo lắng không? "Ông đáp: "Tôi tưởng có thể chân thành nói rằng đời tôi bây giờ gần như tuyệt được hết nỗi lo rồi. - Cầu chưa bao giờ sập hết. Muỗi bu lại làm cho ai cũng phải điên, thế mà không làm ông Charles Seifred bực bội chút nào hết.
Ghi lại những tấn bộ của ta trong mỗi tuần. Nếu hôm sau không bán được đủ số thì vé đọng lại đó sẽ cộng vào chương trình hôm sau nữa. Ta oán ghét, thịnh nộ, chỉ vì ta coi nó quan trọng quá.
Bác sĩ Rose Hilferding, cố vấn y khoa của lớp học này, cho rằng một trong những phương pháp để giảm bớt những ưu tư là và lo sợ là "tỏ bày và thảo luận thẳng về những mối ưu tư đó với người mình tín nhiệm. Tại Mỹ mỗi năm, số người tự tử lại nhiều hơn số người chết trong năm bệnh truyền nhiễm lan rộng nhất. Có vẻ khó tin phải chăng bạn? Nhưng sự thật là vậy.
Tại sao bạn không tự hỏi những câu này và chép lại những lời bạn tự giải đáp? Chúng tôi tưởng lối văn ấy phải là lối văn của thế kỷ thứ 20 này. Nếu anh tới trễ quá mười phút thì lời hẹn ăn chung bàn của chúng ta sẽ quẳng xuống biển.
Họ không mệt vì họ thích công việc ấy. Một cách thần hiệu để giải quyết những vấn đề rắc rối Sinh trong một gia đình nghèo, nghề đầu tiên của ông là bán báo, rồi làm công cho một tiệm tạp hoá.
Bạn đọc cuốn Tôi kết hôn với Mạo hiểm sẽ biết đời bà. Lẽ cố nhiên, bạn có thể đối đáp lại, nếu bạn chỉ yên lặng và tỏ vẻ khinh bỉ, kẻ chỉ trích còn biết nói gì nữa? Như trường hợp của ông già John Brown bị xử giao vì xâm chiếm công xưởng ở Harpes Ferry và hô hào bọn nô lệ nổi loạn.
Nghĩ tới sự phải về giam mình trong một căn phòng lạnh lẽo và trống trải, tôi không chịu nổi. Mục đích của cuốn sách nầy không phải là nhắc bạn những điều bạn dư biết, mà là giúp bạn thực hành và mỗi lần bạn có quên, thì đã vào chân bạn để nhắc cho nhớ, thế thôi! Duyên do? Là tại ông ưu phiền.
Ông kể với tôi như vầy: "Mười tám năm trước, tôi ưu phiền, tới mất ngủ. Nhưng ít khi hai người chịu nghe tôi. Đọc xong rồi, chắc bạn muốn nhảy qua chương sau liền.