Đêm nay viết, ngại thay bút mới. Như tôi trôi nổi khắp phố phường, không sợ lạc nữa nhưng chẳng biết đường nào ra đường nào. Chắc bạn có chút ám ảnh về cái câu đó.
Mẹ mua vé khách sạn cho con đi tập lại nhé. Nó góp phần cải thiện mối quan hệ ít hiểu nhau. Ở đây, còn được tập, được bơi, ngày đến mấy lần cũng được.
Cái giá chung để nhảy từ tiêm đau đến tiêm không đau. Có lẽ nên vào nhà vệ sinh, rửa mặt và tè một cái, bạn sẽ sảng khoái hơn và kể câu chuyện một cách khoáng đạt hơn… Anh sẽ đánh mất lòng can đảm và tình thương chắt chiu của mình, có thể mất mãi mãi vì lúc mệt mỏi quên rằng: Đó chỉ là một sự mờ nhạt tạm thời của khao khát để cân bằng và nhẫn nhục.
Mà họ lại chẳng bao giờ dành thời gian để thấy. Công việc của bạn không phải là làm vĩ nhân mà chỉ là hỗ trợ những vĩ nhân trong cuộc sống xé lẻ vào đầy ảo tưởng này. Nếu muốn mang vào thì cho nước vào bịch nylông.
Xin lỗi những ký ức còn bị giam trong não. Hắn mãi coi mình là một thằng nội trợ tồi. Chúng tạo thành ba điểm thẳng hàng trên một đường thẳng.
Chỉ có tiếng còi xe ngoài đường dội vào, và nước mắt nước mũi chảy. Nhưng ông hãy nghĩ kỹ đi. Hai chuyện này khác nhau.
- Ông quả là người biết lo xa. Trước thì tháng gặp một hai lần. Quá ngu dốt để biết nhanh chóng sử dụng cái vật chất có thể san sẻ ấy mà nhân lên những hạnh phúc tinh thần.
Tôi cũng chấp nhận thế, mặc dù, với tôi, cái xe ấy vứt đi cũng được. Căn bản chưa xong cái việc viết và công bố nốt đoạn đời này, chưa yên tâm hết mình với cái gì khác cả. Bạn, nghĩa là người không sợ tôi và không khinh tôi.
Là dông dài, là ngắn ngủi. Cuộc mua bán giữa chúng ta cần được giữ bí mật. Ở đây, họ là vua bóng đá, chỉ thấy cùng lắm là người ngang hàng ghế, tả hữu quanh mình chứ không cần thấy người bên trên.
Mà không hay và cũng chẳng để giải trí thì viết làm gì. Họ chiếm tỷ lệ một trên hai lăm khán giả, hoặc một trên năm mươi gì đó. Câu chuyện này tôi gửi đến bạn.