Tôi chưa được sống hết cái nũng nịu, nhõng nhẽo và khóc lóc của một đứa trẻ. Chà, đây lại biến thành một cuộc thương lượng. Thế mà rồi cũng ngủ được.
Dù lúc này mắt không có nước. Cứ việc gọi tôi là thằng đạo đức giả. Mỗi con người trong Loài Người.
Hoặc khi có ai gọi điện đến gặp vợ lại than một câu về sự về muộn liên miên của vợ. Bác gái thường cung phụng bác trai, có lúc bực mình vẫn nhịn. Cớ gì mà không dám nói.
Đơn giản thôi, kéo nhẹ nó về phía biển nó sẽ tự lùi lên bờ. Chỉ có một cách giải quyết thôi, vứt bớt những gánh nặng vô hình đi. Nhưng mà tôi ươm mầm.
Mỗi tội viết đoạn nào lại thường quên ngay đoạn trước, hay bị lặp, trạng thái vẫn thay đổi liên tục. Nhường nhau nhiều khi chẳng ai được ăn. Tôi tin cuộc sống với tiến độ phát triển sẽ khiến nó mở mang hơn.
Trong đêm, không chết, không ngủ được, thật buồn. Tôi cứ đứng đó, trước cửa đồn các chú, nghĩ ngợi miên man, chẳng biết để làm gì, chẳng lo lắng hay hồi hộp gì. Và người ta thường gọi những vẻ đẹp của sáng tạo, của tài hoa là nghệ thuật: Nghệ sỹ sân cỏ, nghệ sỹ ẩm thực… Và hắn không muốn chỉ dừng lại ở một vài mặt nghệ thuật của chữ nghĩa.
À, cháu nhớ lúc dọn hàng mang tấm sắt (để dắt xe lên vỉa hè) vào nhà nhé. Nhưng từng khúc vỉa hè lại nằm trước mặt những tiệm hàng. Tất nhiên là không phải ai cũng thế.
Ngồi chuyện trò một lúc, ông anh bảo cho nóng hơn nhé. Và sẽ ngạc ngạc nhiên hơn nếu nó đã được phát minh mà tôi chưa biết bao giờ. Như thế bạn sẽ bớt được nghe bài cháu phải tự xác định cho mình.
Với bác gái, tôi không dám im lặng khi bác hỏi. Chia luôn thành hai phe ẩu đả. À, cháu nhớ lúc dọn hàng mang tấm sắt (để dắt xe lên vỉa hè) vào nhà nhé.
Chim vẫn hót, một số có lẽ ngủ trưa. Thấy những tờ giấy rách thòi ra khỏi cuốn sách vừa xé và vừa gấp lại. Có lần thủa bé, bực thằng em, bạn cầm cái vợt bóng bàn bằng gỗ, giáng thẳng cái sống vợt vào đầu nó.