Cậu em hướng dẫn tận tình. Trong khi khả năng vận động và sức chứa của bộ óc dường như lớn hơn phần được nhân loại từng sử dụng rất nhiều. Bác bạn đã và đang ganh đua với bà bạn.
Tớ sẽ cho cậu nhiều lắm. Mà chả cần vì họ nói bạn phải sống hay không. Vậy thì chuyện của ông sẽ chỉ được in duy nhất một bản.
Ông anh cũng vuốt vuốt vuốt. Dù đã được khuyến khích, động viên tinh thần bằng một kỳ nghỉ trước đó. Nếu bạn chấp nhận sống theo cách của họ.
Từ bé bạn đã khó chịu nhất với việc cứ bị sai đi mua thuốc lá mời khách trong khi lúc nào cũng bảo trẻ em đừng này đừng kia, cái này có hại, cái kia có hại. Người bảo người là thiện… Người, chúng ta, đôi lúc tự hỏi: Phải chăng đời, nghệ thuật, người… không có bản chất, tùy trời? Như thế có vẻ duy tâm. Có bệnh nhân nhìn bà già, mặt buồn rười rượi như bị gợi những ký ức về miền quê.
Rồi sẽ quên con đường mình muốn đi, quên cái mình thực sự muốn dành cho người thân, quên cách hiểu nỗi đau của người khác. Nó là một chuyện kể cho vui mồm như bao nhận định khác. Ngập ngừng vuốt ve sống mũi.
Nhưng viết ra thì như lặp lại một nỗi đau lờ đờ. Em sẽ thôi cảm giác về hư vô, em sẽ thôi cảm giác về dục vọng, em sẽ thôi cảm giác về em, em sẽ thôi cảm giác về tôi hay bất cứ ai bất cứ điều gì. Lại bon bon trên đường bụi với khuôn mặt mới.
Hôm nay chị bạn ra viện. Vừa là chị họ, vừa là sếp của tôi. Văn học là cái cần để phân tích, tổng hợp, khớp nối và suy luận sâu hơn về các sự việc.
Khi biến cái trò đùa nhớ ra 2 tiếng trước mình làm gì thành một việc không chơi nữa thì khó chịu, quả khó yên tâm làm một việc khác, ví dụ: Viết. Còn nhà hiện sinh thì thấy hiện sinh như mình (cái kiểu tự do hưởng thụ) thật sướng nhưng cũng thật ngắn ngủi bởi lắm rủi ro, muốn kéo dài ra. Tôi không muốn người ta nhìn thấy tôi khóc.
Để cháu ăn cơm xong em bảo cháu lên. Tôi nhớ có lần đi học về, rủ chị từ Thanh Xuân vào Hà Đông ăn giỗ. Sự trôi vô phương dẫn tôi đến đây.
Và lại thấy quyển sách bị xé. Bạn cần trả công và cả tự do. Giấc mơ cũ rồi mà.