Chỉ nên tập trung chú ý vào cảm nhận đó thôi. Việc đầu tiên phải ghi nhớ là: Bao lâu bạn vẫn còn tạo ra một nhân cách cho bản thân mình từ đau khổ, bấy lâu bạn vẫn không thể thoát ra khỏi nó được. Có lẽ chúng ta sẽ hỏi: “Mấy giờ ư? À, dĩ nhiên là bây giờ.
Ở bình diện sâu thẳm này, lòng trắc ẩn có khả năng hàn gắn theo ý nghĩa rộng rãi nhất. Đây là tâm điểm mà toàn bộ thiền định nhắm đến. “Một ngày kia tôi sẽ thành công”.
Gặp phải trường hợp này, bạn hãy quan sát sự phản kháng bên trong bản thân mình. Giữ vững cái tri kiến ấy đừng để cho nó nhạt nhòa đi, và hãy là cái tri kiến này. Đó là sự kết thúc ảo tưởng về thời gian.
Thời gian chẳng quí giá chút nào, bởi vì nó chỉ là ảo tưởng. Trở ngại lớn lao nhất đối với việc thể nghiệm thực tại này là gì? Hãy sử dụng trọn vẹn các giác quan của bạn.
Hãy ngắm nhìn ánh sáng, các dáng vẻ, các màu sắc, các kết cấu. Tình yêu đích thực không có đối cực, bởi vỉ nó nảy sinh bên ngoài tâm trí. Nâng cao sự hiểu biết cho mọi người bằng cách phổ biến thông tin, hoặc tối đa là tiến hành sự phản kháng thụ động cũng được.
Nghiên cứu các điểm phức tạp của tâm trí có thể giúp bạn trở thành nhà tâm lý học giỏi giang, nhưng không giúp bạn vượt khỏi sự chi phối của tâm trí được, cũng giống như việc nghiên cứu bệnh điên không đủ giúp bạn tỉnh trí trở lại. Nó tấn công và phòng ngự chống lại các bộ óc khác bằng cách thu thập, lưu trữ và phân tích thông tin – đây là việc làm mà tâm trí có biệt tài, nhưng lại hoàn toàn không có tính sáng tạo. Hãy cảnh giác khi bạn thực hành điểm này để bạn không vô tình chuyển đổi thời gian theo đồng hồ thành thời gian tâm lý.
Trong mấy năm gần đây có rất nhiều tác phẩm bàn về vấn đề này, cho nên ở đây chúng ta không cần đi sâu vào. Tôi thấy được tầm quan trọng tối thượng của cái Bây giờ, nhưng tôi không thề hoàn toàn đồng ý với ông rằng thời gian hoàn toàn là ảo tưởng. Hơn nữa, ngay bên trong mỗi nguyên tử thì hầu hết đều là khoảng không trống rỗng.
Sự thực đó không phải là ảo tưởng, và bạn không thể đánh mất nó được. Khi ấy người hành khất mới cố cạy cái nắp thùng cũ kỹ ra. À, có thể lắm chứ và họ làm được, nhưng sự việc hóa ra càng khó khăn hơn.
Đặt ra kế hoạch để gắng sức thành đạt không có gì sai trái. Nó là luồng sinh lực bị ngưng trệ, luồng năng lượng không còn luân lưu tự do nữa. Nhưng cái làm tôi ghê tởm nhất chính là sự tồn tại của bản thân mình.
Chính cái công cụ này đã thống trị bạn. Đừng kết tội lẫn nhau là vô minh. Quá khứ tự kéo dài nó ra do thiếu hiện tiền.