Cô nói: "Khi tôi bắt đầu làm đào hát bóng, tôi lo lắng sợ sệt quá. Bạn đã nghe những người thuyết giáo nhắc hoài câu ấy. Định thức trên đã giúp ông H.
Bây giờ, các hội viên của tôi rất ít khi đem những nỗi khó khăn ra bàn với tôi lắm. Lý trí của ta tựa chiếc tam bản bị sóng nhồi trong một biển sâu thẳm và tối tăm vì dông tố. Lúc đó là lúc ta tự hỏi đời ta rồi đây có nên cái thá gì không? Ông chủ của ta muốn nói gì khi ông vừa chỉ trích ta? Mà sao đầu ta mỗi ngày mỗi hói như vậy nhỉ?
Cháu không bao giờ quên được cái chân lý đẹp đẽ ấy mà cô đã dạy cháu. Quy tắc 3: Nếu bạn là một người nội trợ thì tập cách nghỉ ngơi ở nhà để giữ gìn sức khỏe và vẻ trẻ đẹp Ông thường bị những ý nghĩ này dày vò ông.
Rồi thì cơ thể cháu tự nhiên phải mềm dẻo". Chắc chắn là tôi đã chết điếng. Tôi bắt đầu hiểu rằng nhiều mục đích tôi theo đuổi từ trước chẳng bõ công chút nào hết".
Rồi anh vội sầm nét mặt: "Tôi nghiệp, nhà khá giả, lại con một, mà như vậy. Bạn đọc kinh của thánh Luc sẽ thấy điều ấy. "Tôi đã theo triết lý đó từ ngày ấy.
Bà chẳng có ai ở gần đền nói chuyện cho khuây khoả, ngoài mấy người Mễ Tây Cơ và người da đỏ không biết lấy một câu tiếng Anh. T cũng đủ làm cho một anh bán bánh lạnh xương sống rồi. Bà bèn hỏi người chủ có muốn mua bánh của bà làm không.
Sống nửa thế kỷ rồi, chẳng kinh nghiệm gì, nhưng ít nhất tôi cũng học điều này. Vừa mới ăn xong là ném mình xuống giường và ngủ li bì. Ông tuyên bố rằng chưa thấy một ai chết về chứng mất ngủ.
Ông thiệt không giống ông Shaw, tự cho mình là trung tâm của vũ trụ và phàn nàn tại sao thế giới không tận tuỵ lo hạnh phúc của ông, để cho thân ông phải thành "một cái túi da chứa bệnh tật và âu sầu". Các đệ tử không thể tắm hai lần trên một khúc sông". Khi viết câu này, ngó qua cửa sổ, tôi thấy trong vườn tôi, có những vết chân của con quái vật sống trong khuyết sử thời đại, in vào đá và diệp thạch.
Trong thế giới chiến tranh lần thứ hai, ông Winston Churchil, hồi đó đã 70 tuổi, vẫn làm việc 16 giờ một ngày. Sau hơn một giờ kinh hãi, tôi mới bắt đầu suy nghĩ một chút. Các bác sĩ dùng đủ phương thuốc ngủ, thuốc mê, cả phép thôi miên nữa, nhưng vẫn vô hiệu.
Chưa bao giờ tôi ăn lễ đó trong cảnh cô độc, cho nên năm ấy tôi thấy nó tới mà ghê. Lần thứ ba cũng thôi miên họ, nhưng bảo họ rằng họ mạnh, thì họ có thể bóp được 71 kí lô. Trong khi đợi tôi, ông nhặt một lá cây, quấn làm chiếc còi.