Trực giác giúp tôi luôn biết phải làm gì, chỉ không ai biết điều đó mà thôi. Vấn đề cốt lõi là tài năng quyết định chất lượng tác phẩm chứ không phải khỏe hay yếu hay cách phục sức hay trạng thái tinh thần bệnh hoạn. Từ ấy, tôi không bao giờ muốn có lại cảm giác sững sờ và buồn nôn đó).
Dù đã được khuyến khích, động viên tinh thần bằng một kỳ nghỉ trước đó. Và họ vẫn gọi: Ngheo! Ngheo! Đôi lần, ông hoặc các bác gợi lại lời hứa đó trước việc bạn bảo lưu một năm.
Luôn giúp đỡ bằng cách đánh lừa bạn. Bố mẹ xử lí tôi đã mệt rồi nên chắc chẳng còn hơi đâu uốn nắn từng lời cho nó. Nhưng bên cạnh việc đem lại tự do để phát huy năng lực cho một số con người, có thể thấy đi hoang cũng tạo ra vô số ma cô, gái làm tiền và trẻ vô thừa nhận.
Khi bạn rơi vào những thử thách này, bạn thấy mình được rèn luyện và to đầu hơn. Là một đứa trẻ cũng đầy kiêu hãnh và dễ bị tổn thương, bạn từng hiền nhưng rất cục tính. Bạn có hai giọng chính.
Bạn không muốn cãi lại. Bác gái nghe thấy bảo: Ấy. Ta không cần quan tâm cá bé cá to, miễn là ta đang câu cá, ư? Không đúng! Giá mà ta biết thế nào là cá to.
Để không đọc với chỉ sự chăm chăm so sánh bạn hay những nhân vật trong truyện với nhân vật ngoài đời để gật gù, cay cú, lợi dụng trả đũa hay kết tội. Viết về viết, về nội tâm cũng là để nhìn lại và tìm một sự tự kiến giải nội tâm một cách khúc chiết, chính xác và cô đọng hơn. Cháu bác bảo: Thế thì để bác trai hút thì cháu được bỏ học í gì ạ.
Có nhiều cái không thanh toán được bằng lí trí. Đầy là lần vỡ giấc thứ ba hay thứ tư gì đó trong đêm. Bạn biết giờ này chắc bác bạn đang bị các vị trong bệnh viện hạnh họe.
Dẫu không phải không có lúc buồn. Với người nghèo thì nó đánh vào thực phẩm. Bạn sẽ không hề muốn cố lao động, đặc biệt là viết, khi nó chẳng có giá trị gì.
Và dĩ nhiên, nó cần thuộc ít nhiều quyền sở hữu của họ. Hiểu biết này đến hết sức đơn giản. Dỗi mẹ à? Tôi hơi bàng hoàng.
Nếu quay mặt ra ngoài cửa, bên phải là cây chanh và giàn thiên lý. Cái này tôi tin chắc đến 99% là không phải tôi. Để tránh nguy cơ nước mắt có thể trào ra và mẹ trông thấy, tôi chống tay vào thái dương để che.