Tất nhiên là họ không có ác ý rồi. Bạn tự hỏi bạn có phải là người cần nhiều lạc thú hơn mức bình thường. Lúc ấy, mẹ sắp đi làm, mẹ xuống bếp thấy thế, mẹ bảo: Sao con lại đốt sách đi? Im lặng nhìn ngọn lửa.
Giấy vệ sinh ở đâu nhỉ, bác trai thì đang cạo râu hay làm gì đó trong nhà tắm. Anh chàng bên cạnh khá hiểu biết về bóng đá, cũng không nói nhiều, một người tương đối dễ chịu. Bạn hát hoặc tiếng động cơ của bạn át đi âm thanh phố phường bủa vây.
Dù nó không được kể một cách hấp dẫn thì nó cũng có cái gì đó mơi mới. Vật chất? Bạn đâu có. Một hôm, mẹ và tôi đến thăm quan xưởng của chị.
Hay bạn đang tự đày ải mình bằng những thứ chưa bán được. Bạn không mong bác đọc lắm. Nó tan chảy, tan chảy.
Thật ra, có gì để mất đâu. Tôi khóc cho chúng không vì thương hại mà vì nỗi cô đơn ấy không phải nỗi cô đơn bây giờ của tôi nhưng tôi cũng đã từng đi xuyên qua. Mà là một tiếng nói độc lập, chân thật và biết đều (dù không phải không có chỗ gay gắt).
Bù lại, nó có một bàn chân hình hơi vuông, chính xác hơn là hình thang cân to bè. Bạn muốn dấn thân, muốn vắt kiệt mình bằng cách phun trào không nguôi nghỉ những luồng ý nghĩ (qua các truyện khác hơn là dạng viết khá cụ thể này). Tôi chỉ ngắm nhìn và nghe và ngửi chúng tôi.
Một khuôn mặt khá dễ mến và có vẻ quen thân từ trước. Bạn gượng dậy, rửa mặt đánh răng. Còn tôi không phải viết những điều tôi không thích.
Hoặc: Môn này không phải học. Bạn thì dù vẫn khiêu khích nó, cái chết, nhưng cũng hoàn toàn không muốn nó đánh bại mình. - Ông còn lo xa hơn tôi.
Sắp tới sẽ có một số thay đổi về lịch trình sinh hoạt để cứu vãn sức khỏe. Ở đây, họ là vua bóng đá, chỉ thấy cùng lắm là người ngang hàng ghế, tả hữu quanh mình chứ không cần thấy người bên trên. Nhưng lâu không cười thì đáng sợ lắm.
Thế là một hôm ngồi ngáp dưới quầy hàng ế khách, thấy bác trai khoan thai bước ra khỏi cửa, rẽ trái (bên đó là hàng nước), bác gái bảo: Bây giờ cháu nói thế nào bác trai bỏ thuốc lào được thì bác cho là tài. Một pho tượng im lìm. Còn học phải theo chương trình, ta đã mất hết căn bản (và không phải ta không có lúc tìm thấy sự thú vị trong sự mất căn bản giữa nền giáo dục này).