Kệ sự thật là năng lực phát huy cũng thường là lúc năng lực dần cạn kiệt. Cũng như chống lại nguy cơ bị tuyệt chủng. Tôi thường tự hỏi từng người quen tôi gặp sẽ phản ứng gì khi đọc những điều tôi viết.
Đến chỗ học không phải để học. Họa chăng chỉ có thể tạm tránh sự phán xét của cộng đồng và lương tâm khi cả cộng đồng và cả lương tâm của cộng đồng đã trở nên chai sạn, a dua. Vận động, đọc sách và làm việc theo sở thích khiến thằng con trai bớt côn đồ.
Vậy thì nó là một giấc mơ. Gấu thì luẩn quẩn bên những khúc cây. Không ngủ cũng phải nằm.
Mà vì sự tàn phá của chúng, chúng tạo nên những con người vô ơn, vô ơn vì chẳng ai làm ơn cho họ hoặc làm cho họ thấy biết ơn cả. Có thể nó sẽ bị tháo tung cơ thể. Nói vậy mong anh đừng giận vì tôi vô hình hoá anh.
Nêu ra những điều họ đã làm được nhưng không quên chỉ ra cái họ đã sai lầm. Và dưới nước là cơn hoan lạc của cá tôm. Kết luận: Con hứa với bác gì nào? Chị út mớm: Lần sau cháu không thế nữa, hứa đi.
- Tôi có một đề nghị với ngài-đôi mắt người đàn ông quẹt nên một tia ảo não nhân tạo. cho anh đi một bài thơ - mà em viết lúc bơ vơ thật lòng - độ này trời đến là trong - mây tan vào nắng gió cong miệng cười - cho anh đi một lần người - kẻo suông trời đất đẹp tươi như vầy - không em đừng có đến đây - mà em cứ thả lên mây nỗi buồn Khi mà sự chịu đựng ấy khiến họ tiếp tục công cuộc dạy dỗ để bạn trở thành một thằng đàn ông mà con gái nó không coi thường.
Và tìm những câu trả lời cho những câu hỏi sau khi được tiếp nạp một lượng thông tin đủ để không ăn ốc nói mò. Đồng chí ấy sẽ có khoảng nghỉ để hả hê vì câu đùa dí dỏm. Từng trang, từng trang…
Hót nhiều cũng không hay lắm. Chỉ có một cách để giữ danh dự là làm cho chúng chùn bước. Tao đờ mẹ bật quạt mãi mà đờ mẹ đéo hết nóng….
Để lại thế nào chúng cũng sinh đẻ vô tội vạ. Dù đôi khi như leo cột mỡ. Viết thế đủ chưa nhỉ.
Và nhận ra đến giờ chỉ có mẹ mới cho tôi cái quyền hờn dỗi ấy. Hết màn chào hỏi, bắt đầu cuộc hỏi cung ngọt ngào. Thả thơ ra để nó bị bọn vô học cho ăn một cái tát.