Tôi cất tờ giấy vào cặp. Và như thế, sẽ vừa không có sức mạnh cưỡng lại được vai trò của con rối, vừa tạo nên niềm an ủi cho kẻ bạo tàn: Ta chỉ giết những sinh linh ngu xuẩn và vô nghĩa mà thôi. Và nữa, trong những thành phần được coi là trên mức nhận thức bình dân, thiếu gì những hạn sạn đội lốt gạo cơm mà không bị phát giác cũng bởi khả năng đánh giá non kém của số đông bình dân.
Hôm nay nó lại đến báo với bác là cháu không đi học cả buổi. Hồi cháu học lớp 11, có một hôm cháu đi học xong không về nhà ngay. Chúng tôi gặp cậu ở nhà cậu và cùng đi.
Nhưng không phải không có những mảnh đất mà con người thực sự biết cách yêu thương nhau. Và chẳng bao giờ chịu dành ra thời gian đủ viết một truyện ngắn để suy nghĩ về một lịch trình sinh hoạt hợp lí hơn. (Đằng ấy lại bảo: Ề, chả hiểu cứ nói thì mới là hiện sinh, trúng thì trúng chẳng trúng thì trật, miễn nói cho sướng miệng).
Khó có thể tốt cho đủ, chẳng bao giờ có thể tốt cho đủ, nhưng khi con người quên muốn tốt hơn thì là lúc họ bắt đầu quên nghĩa vụ, trách nhiệm thực tế khi làm người. Nơi thì cà phê đèn hiu hắt. Đúng là đồ trẻ con phải làm ông cụ non.
Tôi chán đến trường ngồi ngoan ngoãn và vô tích sự lắm rồi. Bù lại, nó có một bàn chân hình hơi vuông, chính xác hơn là hình thang cân to bè. Và kẻ thua chấp nhận rút súng tự tử.
Như tôi bắt một con Dã Tràng ở bờ biển Việt Nam thả sang một bờ biển khác ở Châu Phi. - Ông quả là người biết lo xa. Nhà văn lại mở mắt ra và mỉm cười: Mình đã đúng.
Nàng bảo: Anh ăn hộp cơm kia đi. Về phần cái ác thì vẫn luôn củng cố và bành trướng địa vị của nó. Còn tin tưởng thì mơ hồ lắm.
Nàng cười buồn: Nhịp đập trái tim anh. Đó là niềm thất vọng lớn của tuổi trẻ. Không có lí do mà khóc như hôm trước (ví dụ như thế, chuyện mà) thì hiếm lắm.
Nên bạn đừng ban phát lòng xót thương bừa bãi. Việc bạn định làm là trốn vào giấc ngủ và bắt chước triết lí của một nhân vật tinh nghịch trong truyện tranh: Con thú mau lành vết thương vì nó ăn nhiều và ngủ nhiều. Nhấc cánh tay nhẹ hều rờ thử lên ngực.
Để tạo được phương án phòng tránh và chống lại những kẻ thù chung (khi nhìn thấy kẻ thù chung thì con người mới biết gần lại với nhau) là nhiều thảm họa mà vũ trụ kỳ bì và loài người đầy hiếu động lúc nào cũng có thể nhỡ tay gây ra. Vâng, lúc đó, một chú sấn đến rút chìa khóa xe của tôi và bảo: Mẹ mày, mất dạy. Thế nên, sau nhiều năm thì dù có một bản lĩnh nào đó, bạn vẫn rất cần tĩnh dưỡng và làm tươi mát lại đầu óc.