Chúng ta càng chứng tỏ sự ngu dốt của mình khi tự ái vì bị xúc phạm trí thông minh mà mình không có). Tôi sẽ nói tôi là một nhà thơ lớn và hiền lành. Bạn thúc thủ trước nó, bó tay trước nó.
Cái đuôi ngoe nguẩy một lát rồi dừng lại. Đồng nghĩa với hủy diệt đời, nghệ thuật, người… Hoặc tôi chuyển lớp.
Chúng tôi đi tiếp đến 2 phòng xông hơi khô ướt và 2 bể sục nóng lạnh. Bạn như một hình khối kết lại bằng nước muốn sụm xuống thành một vũng và bay hơi đi. Vả lại, đây không phải lần đầu bạn mơ kiểu đó nên bạn khá tin là mình sẽ kể được ít nhiều.
Như một mặt bằng chung để chúng ta không lấy đó làm xấu hổ hay dằn vặt. Bạn sẽ đứng trên ngọn dừa kia, nhìn ra mặt biển đầy tàu bè kia. Bất hạnh thay, sự phong phú thuộc về muôn loài nhưng không nhiều cá nhân nạp nổi nó vào người.
Trong các khả năng có thể xảy ra thì tôi thiên về chọn sự không biết và biết không dám nói hoặc không nói vì không thấy kiếm chác được. Cháu nằm im trong màn, cuộc trò chuyện đã hết thú vị. Quả thực bạn đang đấu tranh với cái gì? Tham nhũng? Khủng bố? Bạo hành? Lộng quyền? Lề thói? Không! Mà chả ai hơi đâu mà lo xử lí bạn, kẻ vô dụng, nếu bạn quả thực đang làm điều ấy.
Người mẹ không nhớ nhiều về những cơn thịnh nộ khi đi họp phụ huynh về, đứa con chỉ được học sinh tiên tiến hay nó được học sinh giỏi nhưng vẫn có lần nói chuyện trong lớp hoặc có môn chưa đạt yêu cầu. Một vài người cùng đội bóng, một vài người lạ. Và như thế, sự chân thành, cởi mở, bao dung và tôn trọng sẽ nhạt dần rồi tác động, lây nhiễm trực tiếp lên con cái họ.
Nhưng tôi không muốn có thái độ của một kẻ bỏ chạy. Bạn lại dựng lên một cảnh ngắn: Bạn bị hút vào chiếc giường trắng không tinh, tay chằng chịt ống iếc dây nhợ. Sau đây là một số dữ kiện.
Nhưng vấn đề đó lại là loại cảm xúc bất mãn về cảm xúc tự nhiên. Ai mà chả thích ngủ sướng mắt thì thôi. Kéo ghế ngồi xuống đầu bàn.
Rồi lại đây ngủ bên em. Họ chưa thỏa mãn để đặt niềm tin vào ta cũng như ta chưa yên tâm rằng nó đủ tạo nên được một nhu cầu đông đảo. Bạn chả có tập luyện căn bản gì cả.
Tin hay không rồi bác ta cũng giải mình đến đồn công an nơi gần nhất. Bỏ quên cả kiệt tác nung nấu. Bác bấm huyệt chỉ thị không được vận động mạnh nhưng thấy mấy vết trầy trên đầu gối tôi cũng không gặng hỏi.