Casey Stengel được mời tới cuộc hội thảo để cho biết quan điểm của mình. Đáng mến là khi đi xem bóng chày, ông luôn ngồi ở hàng ghế bình thường chứ không hiện diện ở những chỗ VIP, và chưa bao giờ người ta thấy ông bỏ về nửa chừng. Cởi mở như thế nào đây? Hãy nói về tiểu sử, sở thích, tính tình, về chuyên môn, hay về những ước mơ của bạn… Rồi hỏi lại người khách của mình những câu hỏi đó.
Một Al Gore trong chính trị khác với một Al Gore ở đời thường. Bạn biết cựu phó tổng thống Al Gore chứ? Một gương mặt sắt thép thường thấy trên ti vi, một người hay bị phê bình là quá ư nghiêm khắc. - Benny này, Jeanette có nói với cậu về bữa tiệc tối Chủ Nhật không?
Đừng đánh mất vẻ đẹp của bạn bởi những sơ ý không đáng có này. Như họ đã từng là những viên ngọc sáng chói ra sao, con cái của họ thành đạt thế nào… Ở tang lễ, bạn không cần quá băn khoăn trăn trở mình nên nói những gì. Mọi người đều thích thú khi nói chuyện với Bob, và ngay cả những đối thủ của Bob cũng rất tôn trọng ông.
Sau khi đã chuẩn bị kỹ rồi thì bạn hãy xem tiếp những lời gợi ý dưới đây, chúng rất hữu ích đấy: Thậm chí vạch 16 mét 50 chúng tôi cũng không thấy. Có thể bạn đã biết chuyện này rồi, nhưng tôi vẫn sẽ kể.
Chúng đâu phải là khán giả của bạn! Lưu ý còn lại là đừng thiên vị khi nhìn. Anh dẫn chương trình. Thời ấy tin tức truyền đi bằng miệng, người ta chỉ được học vài cấp lớp thấp ở trường… Và thế là từ ông bà của mình, Andrew đã có một kho tàng kiến thức.
Tôi sẽ làm việc từ thứ hai đến thứ sáu với tiền lương là 55 đô la một tuần. - Mitchum này, anh nhận xét gì về những bộ phim do John Huston làm đạo diễn? Không thể phủ nhận năng lực siêu nhiên này sẽ giúp bạn có thể thống trị cả thế giới.
Riêng đối với tôi thì thế là ổn, chỉ cần nói được đôi ba câu ngớ ngẩn đó thôi cũng giúp tôi bình tĩnh và tự tin trở lại. Benny không kiềm chế được và đã phá lên cười vì cậu ta bị hai tiếng Đừng cười của Burns ám ảnh. Hãy nhỏ nhẹ trình bày lời giải thích, và đừng quên dùng hai chữ giúp tôi:
Sâu xa hơn, chúng ta sẽ thấy những nỗi ám ảnh có tác hại to lớn thế nào. Tôi nghĩ nên kể cho anh nghe câu chuyện này. Để rồi bạn phải giải thích dài dòng cho người ta hiểu.
Anh ta nhào đến cái micro: Thưa quý vị, trước khi quý vị ra về… Xin một tràng vỗ tay cho… anh bạn tốt của tôi: Larry King! Các thầy cô giáo rất quen thuộc với điều này. Nhưng biết đâu như thế lại tốt hơn…
Không cần phải nạt nộ hay quở trách họ, hãy để cái đồng hồ làm việc đó thay bạn. Cách đây vài năm, tôi được mời làm người dẫn chương trình trong một buổi họp mặt trưa của những quan chức lãnh đạo ở New York. Do vậy, tôi phải luôn tự hỏi rằng cử chỉ, điệu bộ của tôi khi trò chuyện có là đặc trưng của riêng tôi hay không.