Ở đây lại có chút mâu thuẫn: Trong trạng thái vô nghĩa, khi người ta còn cảm thấy đồng điệu với kẻ khác (như một sự an ủi để khỏi cô độc quá) nghĩa là vẫn còn cảm giác của con người. Ông Diểu tức giận giương súng. Vừa nãy bác bảo hôm nay phạt cháu không được về.
Đa phần chúng ta đều làm thế và coi đó là sự vô lí bình thường của đời sống. Còn với những dòng này, với sự kiên quyết bỏ học và một sự dối trá có hệ thống. Mệt sao cháu còn đi chơi.
Chúng tạo thành ba điểm thẳng hàng trên một đường thẳng. Thưa chú, tôi không phải là đứa để chú đối xử như một con chó. Đồ của chú toàn thứ lởm khởm quá đát.
Vừa đỡ mệt sau căng thẳng, vừa đem lại cảm giác tự nhiên, hoà đồng. Rồi về tủ để đồ mặc đồ. Tôi tự hỏi tôi đang khóc vì thương tôi, vì đau đớn hay vì họ.
Nhưng cây ở đó vẫn cao vút, săn chắc và cổ kính hơn. Cốc đầu là họ đã sợ lắm rồi. Bạn nhận ra viết những gì cho bình dân, để cụ thể và hấp dẫn (cả những người có nhận thức cao) còn khó hơn cái khác nhiều.
Rồi hơi hụt hẫng khi ngồi gần mấy cổ động viên văng tục chửi cầu thủ chửi trọng tài, hút thuốc cả buổi. Hơn thế, điều đó không làm bạn mặc cảm là kẻ xúi giục mà chỉ thêm vạch trần bộ mặt xã hội đẩy nhiều con người đến chỗ tuyệt vọng, bệnh hoạn. Em vẫn nhớ hồi mình chưa về một nhà chứ? Để anh kể lại thay em nhé.
Ở nơi ấy, ông sẽ là tất cả mà cũng chẳng là ai cả. À, hôm trước thằng em có hát bậy trong nhà tắm: Nắm tay nhau cùng bước bên nhau vì hạnh phúc con lợn. Nhưng bạn biết, đó chỉ là tưởng tượng thôi, mọi người đều yêu mến bạn, yêu mến vì sự lơ ngơ bề ngoài và trí thông minh của bạn dù họ luôn cười và luôn đùa chê bạn lông bông, hâm hấp.
Người giàu làm khổ người nghèo, người nghèo cũng làm khổ người giàu. Bạn không định làm một tấm gương hoàn hảo. Mưa dầm thấm lâu, với lại cộng cả bệnh đau của tôi, mẹ bớt nặng lời.
Theo một cách của riêng em. Tự do hay không còn tùy vào bộ óc của chính bạn. Nhưng cũng không phải hắn hờ hững với sáng tạo, có những lúc hắn biết mình thực sự đam mê tìm đến cái mới.
Thử xét lại một chút thì tạo hóa cũng chơi thật ác khi cài vào con người bộ óc, cái tạo ra những thứ biến chính con người thành nô lệ, khi nó chẳng có cớ gì mà không được tự do. Ông anh cũng xịt xịt xịt lên đầu. Ý nghĩ vẫn dồn dập nhưng chả mấy khi chọn được cái nào ra hồn hoặc thỏa mãn với sự lựa chọn ấy.