Một tấm gương mà khi soi vào người ta sẽ không ngừng hoài nghi chính mình. Và thường thì tôi giết nhưng không để hắn chết. Tôi muốn gặp ông cụ.
Thế thì nên trở thành một chú chó ngao nữa của tôi. Chỉ có một cách giải quyết thôi, vứt bớt những gánh nặng vô hình đi. Không biết bác có nhớ chuyện này không.
Để không hoảng loạn (như một con thú bị săn đuổi, nhốt vào lồng, chăm chút từng tí, cậy miệng tống thức ăn vào, muốn hót muốn gầm nhưng giờ này không phải giờ hót giờ gầm, là giờ học cho nên người) thì phải tham dự vào trò chơi này như một cuộc phiêu lưu nhỏ. Ô, cái cảnh này bạn đã gặp ở một giấc mơ đã cũ. Và cái sự kỳ dị ấy càng khiến bạn vừa hoang mang vừa tin chắc mình phải gánh lấy nó.
Đấy là theo qui ước của họ và đời sống bạn dính vào qui ước ấy như con muỗi trao cánh cho mạng nhện. Chỉ là một thứ cảm giác theo thói quen của kẻ cô độc, ít tiếp xúc. Những cái đó có quên đâu mà phải nhớ.
Còn quá nhiều người không có cơ hội biết đọc biết viết, mãi mãi, trong đó chắc không thiếu mầm thiên tài. Gã ta trông giống một tên hầu lùn của một cô nàng phù thủy chân dài với mái tóc mềm và đôi mắt sắc. Bảo: Chị xem, có thế mà không viết được thì còn thi thố gì.
Như thế là như thế nào? Là như nhiều người tôi gặp và không mong đợi thấy lần hai. Bạn không nghĩ sự suy kiệt này chủ yếu do chạy nhảy quá sức mang đến. Hôm nay, tôi lại đánh mất cảm giác bồi hồi bỡ ngỡ tuổi thơ.
Ông đặt tay nàng lên vành tai và nói: Anh muốn thú nhận với em một điều. Mặc dù những cơn đau càng ngày càng ra sức ngăn cản chúng. Nhưng như thế đã là tốt lắm rồi.
Nhưng khi bị đẩy đến tận cùng của phẫn nộ và khi những uất hận tuôn trào, thì bạn sẽ làm chúng khiếp sợ. Bác gái nằm giường đối diện cũng dậy. Trên đó, bệnh nhân, bác sỹ, y tá… đi đi lại lại.
Tất nhiên cách nghĩ này và hành động này cũng có phần tác động bởi hành động và cách nghĩ kia, con người tác động qua lại lẫn nhau. Ai đó sẽ thật hời hợt nếu nói vì cái kiểu không thích này mà hắn sẽ chẳng đủ điều kiện thấu suốt được. Nếu không chứng tỏ được bản lĩnh, bạn sẽ rơi xuống vực.
Bác bấm huyệt chỉ thị không được vận động mạnh nhưng thấy mấy vết trầy trên đầu gối tôi cũng không gặng hỏi. Những sự giận cá chém thớt này có lẽ họ không nhận thức được. Tôi đỗ đại học, không tính điểm cộng do bác chuyển hộ khẩu cho từ Hà Nội về khu vực ưu tiên thì thừa ra năm điểm rưỡi.