Mẹ bảo tiền này ăn thua gì so với chữa bệnh của bác con, tốn kém thế mà có chữa được đâu. Đơn giản vì hai cái đó bản chất giống nhau: Bó hẹp về cảm quan. Đó là những ý nghĩ từng diễn ra và không chắc sẽ thôi diễn ra.
Ông sẽ được thoát li, thoát li khỏi những kẻ như tôi. Vừa lo lắng, vừa háo hức. Đâm ra nhiều người dần thờ ơ, e ngại.
Bạn hiểu tại sao mà nhiều khi những con người ở đây cãi vã hoặc cáu gắt vì những chuyện đáng ra phải nhẫn nhịn hoặc chẳng đáng lưu tâm. Và nếu quả thật nó dở, bạn sẽ biết tự dằn vặt khi nhận ra. Cái đuôi ngoe nguẩy một lát rồi dừng lại.
Bác không thoát được ra đâu. Một trận đấu đem lại cho bạn nhiều cảm xúc hơn. Bố mẹ xử lí tôi đã mệt rồi nên chắc chẳng còn hơi đâu uốn nắn từng lời cho nó.
Bạn không muốn rũ bỏ hoàn toàn để làm mới toàn bộ. Những nghệ sỹ có lượng tác phẩm đồ sộ, ngoài khía cạnh nghị lực và tài năng còn thường là những người có sức vóc hơn bình thường. Bác hỏi: Sao con không đi học.
Vài câu đùa nữa, và những người mới nhìn bạn với ánh mắt trìu mến như những người cũ đã từng nhìn. Có người quay lưng lại ngắm hoa. Ôi! Những tiếng còi xe.
Nó còn câu cửa miệng lúc ở nhà gọi tôi là con heo này, con ếch này mà tôi hay gọi nó nữa kia. Có lẽ nếu có vé tháng tôi đã mua. Nhưng anh vẫn muốn trả thù em.
Và an ủi mình viết với chút niềm tin năng lực vẫn còn. Một cái cầu vồng bắc ngang hai hàng cây. Đó là lúc mà trí tưởng tưởng phải lén lút sinh đẻ nơi xó tối của tiềm thức.
Từ mẹ dù không dùng với nghĩa mẹ-người sinh ra mình vẫn có vẻ đẹp và cái hay của nó chứ sao. Ngay cả trong giấc mơ, ta cũng chỉ muốn ở bên nàng. Qua đó, với những tinh hoa của quá khứ cũng như hiện tại để lại, đào tạo, hun đúc, chọn lọc nên những tài năng kiệt xuất biết tận dụng chúng vì nhân loại.
Này nghệ thuật, em có phải là em không, sao cứ gõ cửa tôi vào cái giờ này. Người ta có thể làm được mọi việc, vấn đề là có đủ tài hay không. Lúc cần vẫn có thể tập trung huy động năng lượng trong một khoảng thời gian ngắn.