Và một người nghệ sỹ muốn có một sự nghiệp lâu dài và phát triển ổn định khó có thể không quan tâm đến việc rèn luyện thể chất. Để râu toàn bọn chả ra gì. Tôi giới thiệu qua và bảo ông anh phải tắm để cho da ẩm rồi vào xông hơi khô.
Bác không biết, buổi sáng tôi thích yên tĩnh một mình, ngồi lặng điều chỉnh cơ bắp đau nhừ, và không bị soi. Bình thản và mệt mỏi. Mà trong đời sống thì lờ mờ thế nào nhưng thả vào câu chữ thì lại đổi màu hết sức thú vị.
Ngoài nước thì: Tôi không có chức năng với nội bộ của các anh. Phải có mối quan hệ. Ở đây chắc có một vài sự đánh tráo khái niệm hoặc phi lôgic do hiểu biết ít.
- Xin ông bớt mỉa mai cho. Nhưng tiếng gọi của họ át tiếng trả lời của nó. Này thì… đời người là hoa hồng héo-chỉ còn xơ lá với gai mòn…
Mặc dù tình yêu thương có thể cứu rỗi tất cả nhưng tình yêu thương của thế giới này hiện đang quá ít ỏi. Cá nhân bạn dần dần hiểu ra điều đó. Tao đờ mẹ bật quạt mãi mà đờ mẹ đéo hết nóng….
Lần sau không thế nữa nhé. Độ này ít phải ngồi giảng đường và lại có cái để viết nên tinh thần có vẻ ổn hơn. Lại cái đồng hồ báo thức đây.
Em thấy anh cũng tội nghiệp như cô bé ấy. Hoặc khi thất vọng về mình, chẳng còn tâm trí đâu nhớ ra nên mở tủ đọc lại. Một giọng trầm, một giọng cao kiểu trẻ con.
Tôi thì đã cảm nhận như vầy về cô ta trước lúc bê đơn đến. Vì điều đó sẽ khiến bạn buồn ngủ mà không ngủ được. Tôi lại viết để tìm sự ủng hộ của dư luận.
Tớ cũng quen, luyện tinh thần để khỏi khó chịu chỉ tổ mệt óc nhưng tớ không mê nổi. Và chết đi khi chưa kịp hưởng thành quả. Dù nó không được kể một cách hấp dẫn thì nó cũng có cái gì đó mơi mới.
Hồi trước, đã thường gắt lên mỗi khi đi làm về, tôi chạy đến hỏi chỉ để làm nũng: Có gì ăn không? Hoặc mỗi khi tôi kêu đau chân, đau mắt để nghe một câu quan tâm hoặc dỗ dành, thì nhận được những lời như: Ngồi vi tính nữa đi. Để không bị làm nhục (sự tha thứ và chịu đựng của ta cũng chỉ có giới hạn). Có điều, em chã thích.