Thế là ông Nana-naid không cần phải nhúng tay vào bất cứ việc gì trong lò bánh, vì mọi việc đã có ông làm hết. Vì thiếu kinh nghiệm buôn bán mà tôi đã tiêu tán hết số vàng đó rồi. Nhưng cuối cùng tôi cũng nhận ra được sự thật, đó là do thói quen trì hoãn, chậm chạp, không bắt kịp yêu cầu của thực tế phải ra quyết định nhanh chóng để hành động giành lấy thành công.
Megiddo, người đang bị xiềng kế ông, đã chế giễu họ: Bởi vì, theo kinh nghiệm của tôi thì sẽ có nhiều người đến khuyến dụ anh với những ý đ không tốt. Hai con lạc đà nằm cách tôi không xa.
Bên trong con người tôi bỗng trào dâng một sức sống mãnh liệt. Tiếp đến, các bạn kiểm soát những khoản chi tiêu của mình để bảo đảm rằng, tiền được bỏ vào nhiều hơn khi lấy ra. Cậu hãy thắng yên cương cho hai con lạc đà khỏe nhất, chú ý buộc theo những túi da lớn đựng nước và những túi lương thực cho cẩn thận.
Cuối buổi tiệc, vợ chồng ông Arkad ngồi trên hai chiếc ghế lớn đặt trang trọng ở giữa đại sảnh phòng khách. Tôi sẽ để lại đây người nô lệ thông minh và hiểu biết nhất của tôi. Bọn ông cũng rất lo lắng cho Kẻ cướp biển.
– Chàng thanh niên chán nản đáp Vậy thì làm sao mà giàu có cho được! Do đó, cho dù cháu là một người làm công nghèo khó, cháu phải làm thuê làm mướn cho chủ để có cái ăn, cái mặc nhưng cháu cũng nên để dành. - Cuộc sống của tôi có hơn gì anh đâu.
Thế nên, con đừng bao giờ chậm trễ! Với kỹ năng điêu luyện và tinh thần hăng hái làm việc, tôi đã được trả tiền công cao hơn mà không cần phải đến gặp ông chủ để đòi tăng lương. - Nhưng làm thế nào anh chắc chắn tôi sẽ có được một cây đàn như thế, vì hai chúng ta hiện đang nghèo khổ không khác gì những nô lệ của nhà vua? – Kobbi hỏi.
Anh buộc phải ngồi đây và uống nước lạnh trong khi Dabasir ăn ngấu nghiến cái đùi dê thơm phức. - Hãy nhìn cái thứ lười nhác kia xem! Kẻ cầm cày thì không cố gắng để cày cho sâu. Chẳng hạn như khi tôi đề ra cho mình kế hoạch làm phải đến ba thành phố khác nhau để tìm mối bán hàng trong một năm, thì tôi nhất định phải làm đúng như vậy.
- Lúc gặp những người cày ruộng này, ông không lớn hơn cháu bây giờ đâu. Nhà mẹ ruột của bà Sira tuy ở xa nhưng đi không quá một ngày đường. Cuối cùng thì người chủ đã bán ông cho một kẻ buôn nô lệ.
Ông cảm thấy mình giống một con bò trong cuộc thương lượng đó. Tuy nhiên, Dabasir biết rõ những gì Tarkad đang nghĩ trong đầu. Một chấm trắng nho nhỏ nổi bật kia là ngôi tháp của Đền Chuông đấy.
Còn nếu con không được như vậy, cha sẽ hiến tặng tất cả tài sản này cho những người nghèo khổ, người ăn xin và các thầy tế. Điều này có thể dẫn đến hậu quả bị mất cả vốn liếng. Cha biết đó, người đàn ông ở Nineveh chính là đồng đảng của hai người đó và sau mỗi lần lừa đảo thành công, họ lại cùng nhau chia lợi.