Năm kế nữa cũng không nốt… Rõ chưa? Các cậu đã làm một chuyện tồi tệ nhất mà tôi từng thấy ở cái trường này. Lúc đó, tôi là người duy nhất đang có mặt trong đài. Jim là một nhà báo, nhà văn rất được công chúng mến mộ.
Tôi chỉ còn biết thở dài ngao ngán chờ…tới giờ chương trình kết thúc. Hồi đó tôi chẳng bao giờ dám tặng một chiếc ví tay cho bạn gái! Một quyển sách hay cũng không dám nốt! Nói chi đến chuyện tặng một chiếc ví đầm… Nghe có vẻ vô lý, nhưng quả thật dạo ấy những món quà như thế này được coi là riêng tư và kém tế nhị nếu mang đi tặng. Có thể anh chàng đã căng thẳng về buổi trò chuyện này nên uống vài ly rượu lấy nhuệ khí đây mà.
Rồi tôi hỏi hai câu hỏi và tự trả lời chúng: Năm thành phố du lịch nào đông khách nhất nước Mỹ? New York, Chicago, Los Angeles, Las Vegas, Miami. Đừng biến bạn trở thành bản sao của họ. Khi kể câu chuyện này Sinatra đã làm cho khán thính giả cười vỡ bụng.
Đừng để một ai đó làm mất thời gian của tất cả mọi người. Thể thao là một trong những niềm đam mê lớn nhất của Nixon. Chúng tôi chỉ có những chiếc ghế phối cảnh với một tấm bản đồ treo trên tường.
Dick trả lời: Cậu biết Frank Sullivan chứ? Chủ tịch Hội đồng chống tội phạm Florida, một người nói chuyện dở nhất thế giới. Thoạt nghe thấy vô lý. Khán giả biết tôi cũng như họ, tôi đâu có biết phần cuối của bản tin kia là gì.
Tôi có quen một vị sếp cứ để dồn đống công việc rồi đến khi cấp bách mới quáng quàng cả lên, căng thẳng thần kinh và lại trút hết mọi sự bực bội lên đầu cấp dưới. Lúc mãnh liệt, lúc mềm mỏng, khi từ tốn, khi lại cương quyết… Tôi tùy cơ ứng biến trước những tình huống khác nhau và những cảm xúc khác nhau của mình. Giờ thì có lẽ Boom-Boom đã yên tâm vì không còn thấy mắc nợ tôi nữa.
Hỡi những người Mỹ anh em của tôi, đừng hỏi Tổ quốc có thể làm gì cho bạn mà hãy hỏi rằng bạn có thể làm gì cho Tổ quốc. Anh tạo nên một không khí thoải mái thân thiện cho chính anh và cả cho khán giả. Trong tâm trí không tỉnh táo này, làm sao biết nên hay không nên nói những gì.
Nếu kể về việc bạn đã tức điên lên như thế nào khi người nhân viên ở ga xe lửa không chịu giúp bạn chỉ vì anh ta đã hết ca làm, anh ta còn bảo bạn hãy chờ người khác giúp, tức là bạn đang châm ngòi cho một cuộc trò chuyện có nguy cơ… không bao giờ kết thúc. Mọi chuyện bắt đầu vào một buổi sáng đẹp trời ngày 1/5/1957 tại đài phát thanh WAHR. Danny Kaye đã hát một trong những ca khúc nổi tiếng nhất của anh cho người mẹ ấy nghe.
Dù có là phát thanh viên hay là ai đi nữa, bạn cũng nên chân thật, nhất là trong khi nói. Họ biết bù lấp nhược điểm này bằng cách nói chuyện có duyên, bằng vốn kiến thức phong phú và kỹ năng chuyên môn hoàn hảo. Ophrah Winfrey, nữ phát ngôn viên truyền hình quen thuộc của đông đảo người Mỹ, đã luôn thể hiện sự chia sẻ sâu sắc của mình với tâm tư tình cảm các vị khách mời trong chương trình của cô.
Xã hội ngày càng thay đổi, có những giá trị hay đánh giá đã lỗi thời. Không có lý do gì phải ngại ngùng hay sợ rằng làm thế có kém tế nhị lắm không. Tôi là người phát biểu sau cùng.