Một đấng mày râu nói câu nào là khiến các bà các cô chết mê chết mệt câu ấy. Mặt khác nếu công ty đó đang từng bước phát triển, bạn có thể hỏi: Công ty sẽ phát triển theo chiều hướng nào? Ban giám đốc sẽ thực hiện những chiến lược gì? Lãnh vực kinh doanh của ông không ngừng phát triển từ New York tới Washington, từ những tòa cao ốc đến những câu lạc bộ bóng đá.
Thế là tôi lọt xuống luôn. Trước hết là ba điều cơ bản sau: Mặc dù tôi cố dẫn dắt câu chuyện đến những đề tài gần gũi nhất mà bất cứ ai cũng có thể hào hứng nói, chỉ có Hope nhà ta thì không.
Nhưng người khách làm tôi bất ngờ nhất, không ai khác hơn là Robert Mitchum. Coolidge nhìn tấm ngân phiếu, rồi ngước nhìn người nhân viên và nói: Please return (Xin vui lòng ra về). Trong một căn phòng ồn ào náo nhiệt, dù giọng nói của bạn lớn cỡ nào cũng sẽ bị lấn át đi.
Đơn giản chỉ nên nói: Chiếc váy này đẹp đấy! là tốt nhất. Chúng tuần tự đi vào đầu bạn rồi chinh phục bạn tự lúc nào không biết. Tôi lập tức đứng dậy, chìa tay phải ra và nói: Cám ơn Jim.
Cả khán phòng im thin thít, không một lời đáp lại sau câu nói của Shirley. Câu trả lời của tôi là: Xin nhường việc đó lại cho các nhà khoa học. Nhất là đối với những việc bạn biết nhiều về nó.
Ông ta là người nói đầu tiên ở bữa tiệc. Anh bạn you know liệu có giao tiếp hiệu quả không nếu cứ để thói quen bạn biết không lấn áp? Một thói quen nhỏ nhưng đem lại một tác hại có thể không nhỏ chút nào. Lần nào tôi cũng hát theo phong cách ballad trữ tình.
Đáng nói là những điều ấy tất cả chúng tôi đều biết, thế mà qua cách nói của George chẳng ai thấy nhàm chán. Tại sao chúng ta không đun nóng Đại Tây Dương lên? Khi phía dưới quá nóng thì những chiếc tàu ngầm này cũng phải ngoi ngóp bò lên mặt nước thôi. Không nên nói quá dài dòng khi những người khác đều muốn đi thẳng vào vấn đề.
Trong điều kiện thời tiết bình thường các bình luận viên còn cần tới nó, huống hồ trong cảnh tuyết rơi mịt mù thế này… Tờ giấy sơ đồ ấy đã bị cuốn theo chiều gió. Trong đó ông đặc biệt nhấn mạnh: Hãy hỏi những điều mà người ta thích trả lời. Điệu bộ và cử chỉ thì dứt khoát và ấn tượng.
Tôi đã có trong tay đoạn nhạc dạo đầu cho buổi phát thanh đầu tiên: Swingin Down the Lan của Les Elgart. Cũng không vì chỗ đẹp mà quên đi thời điểm có hợp lý không. Cậu bé Jack ngày nào đã thành công nhờ biết mình đang bán cái gì, và cả cách kết thúc việc chào mời hết sức khôn ngoan: Ông muốn đặt những quyển sách này ở đâu, thưa ông?
Và thế là Jack chạy như bay đến từng góc phố, gõ cửa hết nhà này đến nhà khác để chào mời. Tôi đánh giá sự cuốn hút và thú vị của một người khách theo bốn tiêu chuẩn. Ba đứa chúng tôi Herb Cohen, Brazie Abbate, và tôi có một cậu bạn cùng lớp tên cúng cơm là Gilbert Mermelstein, nhưng chúng tôi quen gọi là Gilbert bằng cái tên thân mật là Moppo hơn.