Ông sẽ được thoát li, thoát li khỏi những kẻ như tôi. Trên Hồ Gươm lúc này chắc đang có lễ hội du lịch tưng bừng. Tôi 21 tuổi, chưa hy sinh được mấy tí, chưa cống hiến được mấy tí.
Dù việc đối tốt với tôi cũng vì khiến chị thấy thoải mái. Bạn có thể nhảy qua con mương dài gấp hơn hai lần chiều cao của mình. Và nghĩ rằng đâu là lí trí đâu là trái tim khi mình vừa rung động vừa nhận thức được nó.
Chính nó làm bạn đau không ít. Để có những sự phân biệt rõ ràng hơn giữa nghệ thuật và đời sống. Lúc đó tôi không có nhà.
Theo dòng suy tưởng, bạn cảm giác, ở nhà bác, mọi người đang chờ bạn với những ánh nhìn đầy trách móc. Người lớn thật buồn cười khi dạy con phải có hiếu, nhìn xem người ta khổ thế kia mà vẫn hiếu học. Nhìn xuyên vào nó, thôi miên vào nó, những con chữ tôi không hiểu.
Không có sự bình đẳng, lí lẽ không sống được. Chẳng có gì để thấy xót thương. Giá là ở một thời điểm khác, bạn cũng sẽ khó có thể không phấn chấn.
Hoặc phải tìm cách thay đổi xu hướng xấu. Nhằm sớm tạo ra những con người ưu tú hơn. Bởi vì, nếu họ ác thì bất cứ ai, thiện hay ác hay trung dung, đều có thể bị họ tiêu diệt như những con tốt thí trên bàn cờ, khi cần.
Và càng khao khát chứng minh cách sống mình lựa chọn là hiệu quả trong một xã hội chỉ công nhận con người bằng hiệu quả có thể trông thấy (chỉ với tầm nhận thức trung bình). Biết là cái ấn tượng ấy chẳng hay ho gì. Bác chọn đội đỏ mất rồi, cháu chọn đội xanh vậy.
Nước đôi thay, chắc đâu chúng ta đã tìm ra bản chất của sự phong phú để biết nó là gì. Có lẽ bố đã qua rồi cái thời dũng mãnh. Chia luôn thành hai phe ẩu đả.
Mẹ bảo để mẹ đi xem chung kết. Hồn nhiên đến đáng thương. Đôi lần, ông hoặc các bác gợi lại lời hứa đó trước việc bạn bảo lưu một năm.
Bác gái tôi thường có vệ tinh quanh tôi. Một giọt rơi xuống sách. Đã thôi không quá nghĩ mình đáng nhẽ phải đi tĩnh dưỡng vì thần kinh mình cần nghỉ thực sự.