Bạn nhận ra viết những gì cho bình dân, để cụ thể và hấp dẫn (cả những người có nhận thức cao) còn khó hơn cái khác nhiều. Để có những sự phân biệt rõ ràng hơn giữa nghệ thuật và đời sống. Hy vọng, cái này có thể giúp gì đó cho giấc ngủ của bạn.
Cô không dám nhìn vào ai. Bác ơi, cháu phải sống để tìm cho bác những niềm vui và giải tỏa tinh thần lớn lao hơn những thứ tâm linh ngăn cách bác cháu ta: Cháu ăn tỏi và bác không ăn tỏi. Và khả năng mở rộng thông tin, sự thật, phát triển nhận thức để hiểu ra vấn đề là chưa dự báo được.
Đến tầng mà lúc về tôi hỏi cậu em mới biết là tầng 3. Nó khờ nên nó chưa khai thác được mình. Sao ông không tự viết lấy rồi tôi sẽ mạo danh ông.
Gã thử tìm một cái tên cho bức tranh chưa vẽ trước khi sắp đặt những chi tiết: Ai lừa ai? Thông minh và đần độn? Thực ảo? Cũ quá rồi! Gã cảm giác như bức tranh đã được ai đó vẽ. Mai là giỗ mẹ chồng phải mua con gà. Giữa hiện thực và huyền ảo.
Có lẽ tôi là thứ (từng?) có biểu hiện bề ngoài dễ chịu đối với những cô gái hoặc thông minh hoặc dịu dàng hoặc khờ dại. Làm khổ nhau khi đời người chỉ một lần và đủ khả năng để không làm nhau khổ. Quả thất vọng khi xung quanh thường coi truyện là một thứ xa xỉ.
Mà đây là đi chữa bệnh chứ có phải đi hưởng thụ đâu mà lo phung phí. Quả thực là hôm nay cả nhà lo. Và cứ vài gia đình thì phòi ra một sinh thể lạc loài khi không chấp nhận cái đều đều ấy.
Tôi không khó chịu, cũng chẳng động lòng. À, đấy là tôi đang nói về những người không có tâm. Rồi bạn nghe tiếng còi xe ngoài đường vọng vào.
Họ không hiểu biết nhiều về phương pháp giải tỏa. Bạn thường nhớ đến một câu trong truyện Muối của rừng của Nguyễn Huy Thiệp mà bạn sẽ tìm cuốn truyện để trích cho chính xác: Hồi đấy em vẫn thường nhìn anh và mỉm cười như lúc này.
Ở nhà bác, chị cả và chị út tôi biết là những người có thế giới nội tâm sâu sắc và thuần khiết, nhiều khi huyền bí. Để thay đổi những điều cần và có thể thay đổi. Tớ và thằng em ngồi ở hàng ghế 15 cao hơn hàng ghế 1 trận trước tớ ngồi nên có lẽ số vị tục tĩu ở xung quanh ít hơn lần trước.
Hồn nhiên đến đáng sợ. Rồi thì thời gian trôi, ở những lớp màng được vén khác, chàng trai lại tưởng tượng sâu hơn: Hiểu không? Nếu tôi không giữ trái tim thì hoàn toàn tôi có thể là Hítle, Pônpốt mất rồi.