Đúng như ông Algamish dự đoán. - Ông bảo lúc đó ông đang bị xích à? – Hadan Gula ngạc nhiên hỏi. Nghe những thông tin này, ông thật sự bị sốc và hiểu rằng mình vừa bị đánh bật ra khỏi những niềm hy vọng, những mơ ước ấp ủ bấy lâu và tiếp tục bị ném vào những trận bão tố của cuộc đời.
Nó sẽ chứa đầy những đồng tiền vàng. Nếu tinh mắt, cháu có thể nhìn thấy làn khói bốc lên từ ngọn lửa vĩnh cửu ở trên đỉnh nóc của nó. Và nếu anh biết gìn giữ tài sản của mình một cách an toàn và chắc chắn, thì tôi có thể bảo đảm cuộc sống của anh từ đây trở đi luôn luôn được đầy đủ và sung túc.
- Tôi khuyên các bạn nên lấy sự khôn ngoan của Algamish làm bài học cho mình, hãy luôn tự nhủ với bản thân rằng: "Phải dành riêng cho mình một phần mười trong tổng số tiền mà mình đã kiếm được". Roadan à, hãy nghe lời khuyên của tôi đây: "Anh hãy giữ lấy năm mươi đồng tiền vàng đó. - Vậy thì hãy tìm cơ hội chứng tỏ bản lĩnh của mình đi.
Cuộc sống ở thành Babylon vốn là như thế - luôn có sự xen lẫn giữa cái nguy nga và cái tồi tàn; giữa sự giàu a hoa và sự nghèo khổ, khốn cùng. Để trở thành hiện thực, những ước mong của bạn cần phải cụ thể, đồng thời không được quá cao hay quá thấp so với khả năng vốn có của bạn. - Xem kìa, đằng kia là thung lũng.
Mathon chỉ vào một chiếc nhẫn bằng xương bò được chạm khắc rất đẹp và nói tiếp: - Do thần biết nắm bắt những cơ hội tốt đến với mình, tất nhiên mọi thần dân trong vương quốc của bệ hạ cũng có những cơ hội đó nhưng họ đã không biết nắm bắt chúng. Họ cũng là những người mến mộ tài năng và sự thành công của ông cháu.
Hôm ấy cũng như mọi ngày, mặt trời lên cao, đỏ rực như một trái cầu lửa khổng lồ thiêu cháy vạn vật. - Nhưng tất cả số vàng mà chúng ta đã từng chi ra để thực hiện các công trình đó nay đi đâu cả rồi? – Nhà vua Sargon hỏi lại. - Tâu bệ hạ, mọi người vẫn bảo như thế và thần không thấy ai phản đối điều đó cả.
Arkad vừa dứt lời, một vị thương gia khá cao tuổi đứng lên xin nói: Câu chuyện của con là bằng chứng rõ ràng nhất cho vấn đề đó. - Anh đang có một điều kiện tốt để làm giàu đấy.
Nhìn vùng đất khô cằn, nứt nẻ, ngay cả ngọn cỏ cũng không thể sống nổi, tôi hiểu rõ tại sao con người lại tránh xa vùng đất thiện này. Lúc đó, người nông dân cố ý trở lại chuồng để lắng nghe. Vì vậy, con quyết định phải thực hiện cho bằng được ý định đó, nếu không con sẽ không trở về gặp cha.
Tuy nhiên, bà Swasti lắc đầu bảo nhỏ với ông rằng: "Nhàn cư vi bất thiện", bà lo rằng ông chủ quá rảnh rang sẽ là điều không hay, vì bà đã từng thấy rất nhiều người như thế. Quả là ông chưa bao giờ biết được sự giàu sang thật sự cho đến khi nhìn thấy tận mắt nhà vua Nebuchadnezzar đội cái mũ dát vàng, mặc chiếc áo nhung gấm sang trọng và ngay cả rèm của chiếc xe ngựa cũng bằng loại vải màu vàng quý hiếm. Bởi vì cùng với số lượng thời gian đó, bạn có thể làm việc và trở nên giàu có.
Đối với họ, cuộc sống không có niềm hy vọng. Một câu chuyện mà có lẽ các bạn chưa hề nghe đến bao giờ. Tất cả mọi người đều hồi hộp, chăm chú Nomasir điềm đạm, tự tin đứng dậy và bắt đầu thuật lại tất cả những điều đã diễn ra trong suốt mười năm lập nghiệp của mình: