Mới gặp một vài lần thì biết qué gì. Bạn chấp nhận khuôn khổ như một cuộc chơi đầy thử thách. Kẻo lỡ ra dân tình chỉ đọc được đến đây, suy diễn lung tung thì khổ.
Dù gì thì các vệ tinh của bác cũng khó biết hoặc biết cũng khó nói. Thế là những bực dọc không biết trút vào đâu cứ dần hình thành. Tôi để mẹ dắt tôi đi.
Con đi đâu? Tôi: Cháu đi mua sách. Vùng dậy, trợn trừng, bạn hát: Hôm nay là thứ bảy, chừng nửa tháng sau cái ngày tôi khóc.
Còn phải dậy đi học sớm. Ông bà tôi, bác tôi, bố tôi cần nghỉ. Cũng vì thế mà anh đâm lười đọc truyện.
Mà trên con đường tự chứng tỏ này thì ta thường bị người thân mỉa mai, hờ hững hoặc lấy việc học tập ra ngáng trở. Rồi đau và chấp nhận đau. Và minh chứng cho điều đó là đến thời đại công nghệ cao này, còn quá nhiều con người không được hưởng một tẹo teo giáo dục tử tế nào.
Hiếm hoi có nhà phê bình nào dám phát biểu cái mà họ tìm thấy trước người khác. Bạn như một hình khối kết lại bằng nước muốn sụm xuống thành một vũng và bay hơi đi. Mà cũng có thể các nhân vật ngoài đời diễn vở kịch đời quá dở.
Chúng xèo xèo sền sệt. Lúc lúc mới thấy tiếng rú lạc lõng. Hàng mi dài ôm lấy đôi gò mắt.
Giá nếu biết có ai đã viết về chuyện này thú vị hơn nhiều (chắc là có rồi) thì có lẽ hắn sẽ phải nỗ lực hơn. Dù việc đối tốt với tôi cũng vì khiến chị thấy thoải mái. Có gì thì mẹ mới giúp được chứ.
Hoặc là ngu xuẩn phá tung hết. Tôi là một đứa trẻ ngoan mà. Cuối cùng, đứng trên một góc nhìn (cứ coi như) toàn vẹn, dung hợp các mặt của đời sống, như thể toàn bộ những gì thuộc về bạn chỉ là một con mắt (có thể là) tròn xoe hấp thụ mọi phương hướng của cái vũ trụ nằm trong và ngoài nó thì bạn chưa biết một tí gì cả.
Vào những thời điểm mà tuổi thơ sẽ có những ấn tượng mạnh nhất. Nhà văn bỗng cảm thấy buồn. Này, lấy cho chú bao thuốc.