Không hy vọng những ký ức không bị xáo trộn hoặc nhầm lẫn. Nói vậy mong anh đừng giận vì tôi vô hình hoá anh. Như một xu thế để sinh tồn đỡ đau đớn.
Và có lẽ ở trong trạng thái và hoàn cảnh này, nghĩa là có bệnh và dở dang việc, bạn hơi buồn thêm vì không thấy hào hứng cũng như khó hòa cùng niềm vui hiện tại của dân tộc. Bạn, nghĩa là người không sợ tôi và không khinh tôi. Chúng tôi vào thang máy và đi lên.
Mà em lại chẳng thể sưởi ấm hết hồn anh. Có thể những suy nghĩ ấy không hiện rõ trong từng chữ của nội tâm. Nhưng mệt mỏi thì sao.
Đồng nghĩa với hủy diệt đời, nghệ thuật, người… Tôi cũng chả để ý những cái tiếp theo anh ta có vứt vỏ xuống đất không. Thật ra, có gì để mất đâu.
Ngồi giữa không khí thanh bình của cuộc giải lao. Nếu họ chưa đạt đến tầm cao, chả nhẽ cứ bỏ mặc họ mà đi một mình. Với khả năng phân tích cũng như những luồng suy nghĩ sâu sắc, ông ta có thể bắt vở được những giấc mơ của mình.
Coi như không có chuyện gì xảy ra. Bác trai có mấy câu tủ làm bạn muốn bội thực. Tiếng ô tô cạ mặt đường và tiếng còi sằng sặc của nó lấn át những tiếng xích líp xe đạp và động cơ xe máy.
Chúng giúp ta góp nhặt được một số thứ thú vị. Những hỗn mang bao trùm lấy bạn, thách thức bạn. có một đứa bị nằm trần truồng trên sàn lạnh cho đến sáng mà chẳng đứa nào đoái hoài vì nó trơ trọi không kẻ thân thích suy ra không có tiền và thế là chỉ đến lúc nó sắp chết thì sợ hậu họa bọn mày mới chịu xúm lại
Lại còn có cả một cái quai vòng qua miệng giỏ, chắc để móc vào cành cây. Sau những đau đớn thì chắc bạn tinh khôn hơn và có thêm được một số cái gì đó. Hơi lạ (với tôi) là khi cháy hết, những con chữ còn đọng trên nền tro xám chì tự dưng nhỏ đi.
Không hút là không hút. Một cái ngẫu nhiên không an toàn chút nào khi mà con người luôn đói khát vật chất, tinh thần. Hôm nay, tôi lại đánh mất cảm giác bồi hồi bỡ ngỡ tuổi thơ.
Vay-trả nợ đời chẳng bao giờ hết. Nhưng bàn tay trắng nõn nà trên tóc ông như dìm ông xuống. Tôi biết cảm giác này làm cho câu chữ hoài nghi hơn.