Dĩ nhiên cô ấy có thể bị ốm và háo hức về nhà. Chúng có thể được sử dụng độc lập hoặc kết hợp với những manh mối khác và có độ tin cậy cao. Những câu nói được gạch chân là những tuyên bố trung thực và những từ được in nghiêng là những gợi ý.
Rất đơn giản, lý thuyết của bài kiểm tra là cách đối tượng đó diễn giải các hình sẽ cho biết những tư duy vô thức hoặc thăng hoa của họ. Một người đang nói dối sẽ tìm mọi cách né tránh sự tiếp xúc bằng mắt. “Được rồi, vậy thì tại sao anh không cho tôi biết làm thế nào anh lại có suy nghĩ như vậy?”
Nếu một cậu con trai mượn xe của bố mẹ mà không được phép từ mười năm trước, có lẽ cậu ta sẽ cảm thấy mình có thể nhắc đến việc đó mà không hề bị phạt – thậm chí còn là câu chuyện vui vẻ vào thời điểm này – và chắc chắn cậu ta không phải lo lắng về việc bị phạt. Liên hệ hợp tác về bản thảo hoặc nhận các bản dịch: Email: publication@alphabooks. Anh cần biết rằng tôi rất dị ứng với MSG.
Họ không có lý do gì để nghi ngờ ông hay giá trị của chúng. Sự tác động: Để người đó biết rằng cuộc sống của họ sẽ bị đảo lộn và thay đổi theo chiều hướng ngày càng xấu. Kỹ thuật này rất đơn giản và chỉ có hai tiêu chí.
Những viên đạn bạc khác làm cho người đó thấy thoải mái tự bộc bạch. Nếu bạn nhận được một lời đề nghị, hãy bảo đảm rằng bạn không hành động vì hàm ơn. Người nào nói dối hoặc che giấu điều gì đó hiếm khi dùng ngón tay chỉ vào ai đó hoặc chỉ thẳng trước mặt.
Cuộc đàm thoại chắc chắn sẽ đi theo chiều hướng tích cực và lời nói của bạn sẽ có sức thuyết phục hơn. Các chuyên gia phát hiện ra rằng một người nói dối thường sử dụng cái gọi là vạch ranh giới, nó tương thích với mức độ lo lắng của họ. Viên đạn bạc 1 – Nếu bạn nghĩ chuyện đó không ổn, hãy đợi cho tới khi nghe thấy điều này!
Người đó có thể tình cờ kể cho bạn câu chuyện gì đó thu hút sự chú ý hơn. Nếu ai đó nhờ bạn một việc lớn, với mục đích là làm bạn từ chối giúp anh ta, thì hãy cẩn thận. “Tôi lấy làm tiếc nếu câu nói dở dang của tôi xen vào phần mở đầu của anh.
Mọi chuyện ngoài tầm kiểm soát và anh hành động mà không hề suy nghĩ. Nói thế tức là người ta không thích bị nghĩ là kém hơn, dù bằng bất kỳ cách nào, dưới hình thức nào. Chúng được vạch ra nhằm làm cho người đó thú nhận sự thật.
Câu hỏi mẫu: “Đây là cà phê thường phải không?” Nếu anh ta xác nhận thì hoặc là anh ta chưa thật sự chú ý đến câu hỏi hoặc đó đúng là cà phê thường. Khi chúng ta trò chuyện, 7% sự thật ẩn chứa trong lời từ, 38% trong giọng nói, 55% trong hành vi và cử chỉ. Bạn không thể gọi người đó là kẻ nói dối vì cho rằng họ không thật sự tin những gì họ đang nói là sự thật.
Đó là vì trách nhiệm xã hội phải hành động được chia sẻ cho nhiều người. Việc thừa nhận tội chính vào lúc này mới tạo cơ hội để người đó thanh minh cho bản thân. Động lực đó sẽ mạnh hơn nếu được đưa ra theo một cách riêng.