Tôi thích được nói điều đó với tất cả mọi người. Người ta không thể đánh vần và nhớ nó một cách dễ dàng được. Cách đây vài năm, tôi được mời làm người dẫn chương trình trong một buổi họp mặt trưa của những quan chức lãnh đạo ở New York.
Vâng, có thể như thế lắm nếu như không có Herb… Và không quên nhắc Benny một lần nữa: Nhớ nghe chưa Đừng cười. Và tại sao họ có một vốn tri thức lớn.
Anh ta nói cho bạn biết mật mã rút tài khoản, nói tâm nguyện cuối rằng muốn trao số tiền ấy cho cậu con trai sắp thi vào đại học. - À, theo anh thì lối diễn của John Huston và John Smith khác nhau như thế nào? Nếu có thể quay về quá khứ cách đây 45 năm về trước, xin mời bạn ghé qua đài phát thanh Miami Beach, để chứng kiến cái buổi sáng đầu tiên trong nghề phát thanh của tôi.
Tức là trước hết họ phải hiểu ngôn ngữ của bạn. Họ là những con người đặc biệt và có ý tưởng cũng rất đặc biệt. Hãy thử đặt mình là thành viên trong gia quyến, lúc ấy bạn muốn nghe những gì? Những điều càng đơn giản, càng thành thật càng tốt.
Còn nữa, Hãy nói với người ta về chính họ và họ sẽ lắng nghe lại bạn hàng giờ đây chính là lời khuyên quý giá của cựu thủ tướng nước Anh Benjamin Disraeli. Cuộc trò chuyện có thú vị hay không hoàn toàn phụ thuộc vào sự khéo léo của bạn. Tỏ ra một chút khẩn cấp và chẳng có ai nỡ giữ bạn lại đâu! Khi quay lại, bạn có thể bắt đầu một câu chuyện khác với một người nào đó.
Cậu bé đã hoàn tất cuộc mua bán bằng một câu hỏi chắc như đinh đóng cột: Ông muốn đặt những quyển sách này ở đâu, thưa ông? Sau đó thì Jack bán được thêm nhiều cuốn nữa, một thành công ngoài sự mong đợi. Nhưng tôi không dám uống một cốc rượu nào, vì ngay sau đó phải chuẩn bị cho chương trình của tôi từ 6 giờ đến 9 giờ sáng. Một vài lời tâng bốc họ cũng đâu phải là quá đáng!.
Nhờ vậy tôi không còn thấy run nữa. Cho dù cuộc trò chuyện có thông thoáng cởi mở đến đâu, bạn không thể đụng ai cũng hỏi tọc mạch rằng: Lương anh bao nhiêu? Hoặc mới vừa quen một cô gái mà bạn lại cắc cớ hỏi: Cô nghĩ như thế nào về chuyện phá thai?. Những bài thảo luận của họ choán hết tâm trí của tôi trong suốt chuyến bay trở về Washington.
Cả Regis và Kathie Lee đều hoàn toàn biết rằng việc này không có gì sai cả. Lúc đó chúng tôi suy nghĩ đơn giản là chỉ nghịch ngợm lừa phỉnh mọi người một chút mà thôi, nhân tiện quyên góp được một ít hoa quả và tiền, rồi thì đến quán Nathan quen thuộc để ăn xúc xích nóng. Họ không nói một cách gượng gạo, cũng không giấu những cảm xúc chân thật của mình, lúc vui hay lúc buồn, khi sợ hãi hay khi bình tĩnh.
Sau sự kiện này Herb đã quyết định chọn nghề nghiệp là một chuyên gia đàm phán. Nhưng ngay sau đó, họ lại nghe vài lời tự giới thiệu của tôi. Ông ta mời tôi nói trong buổi họp mặt hàng năm của câu lạc bộ vào tháng sáu.
Hãy cẩn trọng nếu muốn dùng một cách nói tân thời mới mẻ nào đấy. Tiếp theo đó là những câu trả lời chỉ với một từ. Bạn có thể tưởng tượng các thính giả của tôi đã cười nghiêng ngửa thế nào.