Nỗi sợ hãi này có thể coi là di sản vật chất hay xã hội cũng được. Hãy nhớ rằng trong tất cả các ôbất hạnhằ thì đây là điểm dễ khắc phục nhất. Hôm đó anh giúp chú xay lúa mì.
Chúng ta vẫn còn nhớ cái thời nhân viên đi xem công-tơ gaz đạp cửa rầm rầm làm văng mẳnh và nhăn nhó càu nhàu khi người ta ra mở cửa: ôCòn bắt người ta đợi đến bao giờ hả?ằ Bây giờ chúng ta nhìn thấy những đổi thay đáng kinh ngạc. Có một nhà thông thái đã nói rằng: thiên tài - đó là người ôtóc dài, gặp gì ăn nấy và là mục tiêu cho mọi người nhạo bángằ. Trong quá trình biến đổi ước mơ thành tương đương tiền bạc, ta hay phải sử dụng trí tưởng tượng tổng hợp hơn.
Hãy đọc các báo và tạp chí. Tôi sinh ra giữa dốt nát và định kiến. Trước khi về đến biệt thự riêng ấm áp và tiện nghi của ngài Carneghi, không ai hé một lời nào về công việc.
Trong thành phố lúc nào cũng bụi, bẩn và oi bức, cho nên người ta thường gửi con cái cho những người du mục giáo dục. Xung động sợ hãi chuyển từ nhận thức của người này sang nhận thức của người khác cũng nhanh và không đảo ngược được giống như xung lượng giọng nói từ đài phát chuyển sang máy thu thanh. Chưa nói gì đến vấn đề tinh lọc, vận chuyển, đóng gói.
Nỗi dằn vặt - kinh nghiệm sống đó gắn liền với tình yêu và nỗi buồn mà Ann Ratlege đã mang lại cho ông, và cả tình yêu lẫn nỗi buồn đều là chân chính. Tôi sẽ đạt điều mình muốn nhờ sức mạnh mà tôi sử dụng được khi liên kết với những người khác. Nhưng dục năng liên tục tìm lối thoát ra, đồng thời thức tỉnh trong ta những cảm giác làm giàu cả cơ thể, tâm hồn lẫn tinh thần của con người.
Nhiếu người trong số chúng ta tay trắng vẫn hoàn tay trắng cũng chỉ vì suốt đời chờ đợi: sẽ đến lúc ta bắt đầu làm công việc đáng giá. Nếu bạn nói nhiều hơn nghe, thì trước hết, bạn sẽ ít tiếp nhận được điều bổ ích, hai nữa, thể nào bạn cũng để hở kế hoạch của mình với những người đang mong muốn lợi dụng điều này để cho bạn vào bẫy. Cứ cho là nó không thật hay, thậm chí là không đúng hết văn phạm (bởi vì sự cầu kỳ ngôn ngữ chưa bao giờ là đối tượng quan tâm của nhà diễn giả của chúng ta), song nó đầy sắc sảo và thấm nhuần tinh tế.
Thận trọng quá mức - xu hướng chỉ nhìn thấy mặt trái của vấn đề; nghĩ và nói về những thất bại có thể xảy ra thay vì tập trung nhận thức tìm kiếm phương tiện để đạt kết quả; biết tất cả mọi con đường dẫn đến thất bại đồng thời không muốn tìm cách để tránh; thói quen chờ đợi ôthời cơ của mìnhằ, lâu dần trở thành thế giới quan; hồi tưởng về những kẻ không may mà quên người chiến thắng; suy luận theo kiểu: ôÔi dào, vô ích! Đánh bùn sang ao!ằ; thái độ bi quan dẫn đến việc dạ dày không tiêu hóa nổi, không thải được cặn bã ra khỏi cơ thể, nhiễm độc, rối loạn hô hấp và dễ mắc bệnh. Giá trị của phẩm chất này rất rõ đối với những người đã có lần trong đời gặp cơn ác mộng, khi, tỉnh dậy khó khăn, bạn bỗng hiểu ra rằng mình không thể nào cựa quậy nổi. Và người này trả lời vui vẻ: Lúc ấy ngài mà đòi, chắc ngài đã nhận được rồi.
Nói là làm, và Ford đưa ra những chỉ thị cần thiết. Có thể khắc phục được trở ngại này bằng nguyên tắc tự kỷ ám thị. Bằng cách ôấp tư tưởngằ như vậy, tiến sỹ Gates thực hiện đơn đặt hàng của các liên hiệp công ty và các cá nhân khác nhau để kiếm tiền nuôi sống bản thân.
Thất bại và sự qua đời trong cô đơn của ông tại đảo Saint Helen - kết quả trực tiếp của quyết định này. Và cũng phải nhớ rằng cơ sở của cuốn sách là những sự kiện chứ không phải sự hoang tưởng, và mục đích của nó xuất phát từ chân lý vạn năng vĩ đại mà ai sẵn sàng cũng có thể nắm bắt được, học được phải làm gì và làm như thế nào. Thông thường chẳng những nó lười, và nếu ta quá dựa vào nó, thì bản chất của nó thường hay làm thất vọng hơn là phục vụ cho ta.
Nếu kế hoạch đầu tiên bị hỏng, chẳng có gì đáng sợ; hãy thay cái khác. Và phân bố không lộn xộn. Hãy tiếp thu các chỉ dẫn trong sách như công cụ để tác động vào tiềm thức.