Chứ trước đây thì um nhà rồi. Còn tĩnh tâm mà viết. Cổ họng hơi nghẹn và lồng ngực hơi rỗng.
Đời sống cần những đột biến. Này thì… nhìn sân trường đầy sỏi đá xi măng-thấy lòng cũng cỗi cằn như thế… Nhà văn hôn lên những giọt nước mắt của nàng, cọ đám ria vào má nàng và thì thầm trên trán nàng: Mình ạ, em biết không? Cô bé ấy phải đốt diêm là bởi chẳng còn có sự lựa chọn nào khác mà thôi.
Nhưng trên vỉa hè, có tấm biến Xin quí khách vui lòng để xe lên vỉa hè. Khi mà trước hôm thi đại học một ngày, mẹ dẫn tôi đến nhà một ông thầy. Toàn là thứ đã trông thấy nhưng chưa đụng vào bao giờ.
Viết một cách không quang minh chính đại lắm vì đây không phải là lúc được viết như một nhà viết mà phải học như một sinh viên. Có những con người mà tâm tính và tuổi tác dường như chẳng thể làm họ tốt hơn hoặc cảm thấy tốt hơn khi đối diện với sự thật, với sự ngộ nhận. Cứ việc gọi tôi là thằng đạo đức giả.
Vì thế mà bên cạnh việc muốn đổi gió và tập điều độ, tôi hơi bực, tôi đi. Lại buồn, lại khổ nhiều hơn cần thiết. Nhưng đặt mục tiêu rồi.
Người ta chẳng ngược đãi ông nhưng cũng chẳng tôn vinh ông. Bạn có cảm giác vừa ham muốn vừa sợ hãi độ sâu của nàng. Hơn thế, nếu nghệ sỹ chơi thể thao và tạo được phong trào thì không những xóa bỏ bớt quan niệm nghệ sỹ dở dở ương ương, bệnh hoạn, yếu ớt mà còn, vì thế, kích thích cộng đồng hình thành thói quen rèn luyện sức khỏe.
Cái bộ mặt đó tôi đã nhìn thấy một lần và không muốn thấy lần hai. Cái đêm ấy, tôi đã lao động như một người công nhân thực thụ. Đã không ít lần phân tích các lí do mình ngại dùng tiền.
Toàn là thứ đã trông thấy nhưng chưa đụng vào bao giờ. Tôi nhất quyết không đi. Nhưng bạn biết, đó chỉ là tưởng tượng thôi, mọi người đều yêu mến bạn, yêu mến vì sự lơ ngơ bề ngoài và trí thông minh của bạn dù họ luôn cười và luôn đùa chê bạn lông bông, hâm hấp.
Đây là một sự đào thải vô tình của thời đại. Và tiếp tục động não để vờn mình một cách thi vị nhất. Mình rất sợ phí thơ.
Lại về nhà bác ôn thi. Nhưng người ta bắt buộc phải nghĩ đến nó và rậm rịch hành động vì nó trước khi quá muộn. An ủi nhau một chút: Thua thế này công an, cảnh sát đỡ khổ.