Các cậu không cảm ơn, các cậu lại đấu tranh vì các cậu thích thế. Ít ai hiểu ai và ít ai muốn hiểu ai. Hoặc: Môn này không phải học.
Bác ta không tin đâu. Trong sự thiếu hiểu biết của cả hai. Các chú các bác lái xe như bị nó bỏ bùa, không biết xấu hổ là gì, cứ nhấn lên nó làm một tràng dài quát nạt phố phường.
Cháu bảo: Cháu chỉ so sánh chuyện râu thôi cơ mà. Cái hồn nó chẳng bao giờ đòi hỏi cái gì ngoài tình yêu thương. Và hiện sinh là một thứ mà những kẻ cầm quyền rất khoái.
Đó là những lúc bạn thấy mặc cảm khi viết chuyện này. Khi biến cái trò đùa nhớ ra 2 tiếng trước mình làm gì thành một việc không chơi nữa thì khó chịu, quả khó yên tâm làm một việc khác, ví dụ: Viết. Người bảo đời là một bát sơri.
Chúng cũng không phải những khoảnh khắc xuất thần chợt đến chợt đi để nuối tiếc. Họ ngắm nhau hồi lâu. Những năm ròng trên lớp học và giảng đường, bạn thường phải dỗ dành các ý nghĩ rồi đâu sẽ vào đó, sẽ được đẻ hết thôi, chịu khó đợi tớ.
Dù đó là hai yếu tố mâu thuẫn. Nói thì hay mà làm thì rất dở. Rồi thể hình tính sau.
Đơn giản bạn chỉ viết ra cái cảm giác và sự xoay xở với đời sống quanh bạn. Đó cũng là một thứ trói buộc. Nghĩa là bạn có cơ hội lén lút viết và gõ hơn.
Chúng tôi vào thang máy và đi lên. Chỉ là những cái theo qui luật, cơ sở nào đó, sẽ đến. Mà sao không thấy khuôn mặt, giọng nói, xúc cảm nào mới.
Thật ra, lúc nào bố cũng chỉ muốn đầm ấm. Thế này, cháu với bác trai cam kết bác bỏ thuốc lào thì cháu không bỏ học nữa. Sao ông không tự viết lấy rồi tôi sẽ mạo danh ông.
Có thể tạm gọi là giấc mơ đa tầng. Sau đây là một số dữ kiện. Bạn muốn một sự thanh minh lớn hơn.