Thời đại này chắc chưa tạo được những con người mọc cánh khi bị dồn vào chân tường. Mang đi cảm giác lạnh lẽo của những năm cuối cấp. Ba năm… Ba năm thì không tính được.
Và họ tìm thấy niềm hạnh phúc khi bảo vệ lẽ phải khi đã có người đi tiên phong. Có quyền chọn lựa giữa sống thiện và ác. Cái vỏ kẹo bé tí, sân vận động đằng nào chả phải quét dọn.
Chà, ông anh này cũng không đến nỗi phong kiến như vẻ lừ đừ của ông ta. Tôi không lường được đến ở nhà bác nghĩa là tôi lại phải làm lại từ đầu, lại phải mất thời gian để họ (cũng như bố mẹ tôi ở những thời điểm ban đầu) tin là tôi đau không xoàng cũng như biết tôi là một tài năng. Nhưng rồi ai đó nhận ra một bọn nào đó đem bom đi giết người, đàn áp quần chúng lương thiện mà cũng bảo là hiện sinh, ta thích thế thì làm thế nào?
Ông ta chỉ cho mẹ tôi những chữ BÀI LÀM tôi viết so với chữ mẫu của ông ta. Nhưng chắc anh ta miệng thì bảo điên nhưng lòng thì khoái trá ngấm ngầm khi thấy một kẻ khác có hành động ấy. Cá với bác gái xem đội nào thắng.
Còn bao nhiêu cái để khám phá. Ban đầu giận bố mẹ làm tôi nhục. Xét cho cùng, bạn đâu có cần gì cho mình quá xa xôi hơn những khung cảnh đầm ấm ấy.
Hoặc là họ sẽ thấy chẳng còn hy vọng gì ở bạn nữa (với những hiểu biết của bạn về hiểu biết của họ, bạn không tin họ có cảm giác đó nhưng cứ chuẩn bị sẵn tinh thần cho giả thuyết ấy đi). Nguy cơ đội bạn ghi bàn thì nín lặng, im phăng phắc. Xu thế hiện sinh là minh chứng rõ rệt nhất cho điều đó.
Không nhiều thiên tài muốn kể hoặc có khả năng kể về mình. Cậu thấy đấy, rút cục, chơi thường là tự do tuyệt đối và thường cướp đi tự do của kẻ khác và gieo rắc đau khổ lên kẻ khác. Ông sợ đó sẽ là những ánh hào quang rực rỡ cuối cùng.
Thế là một hôm ngồi ngáp dưới quầy hàng ế khách, thấy bác trai khoan thai bước ra khỏi cửa, rẽ trái (bên đó là hàng nước), bác gái bảo: Bây giờ cháu nói thế nào bác trai bỏ thuốc lào được thì bác cho là tài. Và như thế, dễ chả hay gì nữa. Mà chỉ có thể giảm thiểu nó bằng cách hòa chung lợi ích và có sự rèn luyện để biết hy sinh lợi ích lúc cần và hy sinh nó một cách tự nhiên.
Chưa đến tuổi để vô vi vô vị. Nhưng đến lần thứ ba thứ tư điệp viên báo về thì chắc bác gái cũng thấy mình tự nhiên cho thằng nhỏ một cơ hội phạm pháp. Trong sự đối phó với sự suy kiệt cũng như không thỏa mãn để có thể tiếp tục lao động: Viết.
Dù bạn rút kinh nghiệm lựa chọn trái với cái bạn thường chọn chăng nữa. Lúc thì với bố mẹ, lớn hơn thì với bạn bè, anh em. Nhìn đồng hồ: Hai giờ kém.