Nhưng tôi bỏ ý định quyên sinh anh đi, quyết định lại Floride, hy vông sẽ nhờ đổi gió mà hết bệnh. Bức màn âm u bao phủ tôi trọn ba ngày ba đêm, nay đã vén cao lên được một chút. Nelson trong trận Trafagar cũng vậy.
T cũng đủ làm cho một anh bán bánh lạnh xương sống rồi. Đau đơn quá, ông không chịu nổi. Sống một ngày là một ngày hấp hối.
Càng trông họ, tôi lại càng nhớ những năm sung sướng đã qua. Rồi hỏi anh ta dạy dỗ nó ra sao. Chúng tôi nợ tiệm tạp hóa 50 Mỹ kim và phải nuôi năm đứa con.
Thật là bao nỗi oán giận chua chát chỉ vì một nguyên nhân lặt vặt: một bó cỏ khô. Ông Martin Johnson cưới bà khi bà mới 16 tuổi, đã lôi bà khỏi châu thành Chanute tại Kansas và đặt bà ngay vào giữa khi rừng hiểm ở Bornéo. Càng nghĩ lại càng hoảng sợ.
Tôi tự nhủ: "Sự thất bại đó là một vố đập vào danh tiếng ta và có thể làm cho ta mất việc. Mười năm trước, ông Englert lên sởi và khi bệnh này khỏi thì biến chứng thận viêm (sưng thận) chữa đủ các thầy, cả những "lang băm" nữa, mà không hết. Tinh thần tôi sôi lên như nước trong một nồi sùng sục mà không có lỗ để xả hơi.
Chúng ta không hiểu được những bí mật của cơ thể ta, của điện, của xe hơi, song chẳng phải vì vậy mà chúng ta không dùng và hưởng những vật ấy. Còn như có nó, bạn có thể thành công một cách lạ lùng, không cần đọc những lời khuyên này. Vậy chúng ta hãy nhớ rằng muốn cho con cái đừng quên ơn, ta phải biết nhớ ơn.
Có khi tôi đọc cho cô thư ký đánh máy, nhưng thường tôi đích thân chép lấy, vì nhiều chuyện dại dột quá, đọc lên thấy mắc cỡ. Cha mẹ lớn tuổi gấp đôi ta nhờ kinh nghiệm, từng trải, tất khôn hơn ta nhiều. Lăn người từ chân tường này đến chân tương kia càng hay.
Thiệt vậy, đạo Gia Tô giúp ta mạnh khỏe và có hứng thú. Chúng ta mạnh hơn chúng ta tưởng. Bà nói lập ngân sách phải do chính ta làm lấy và phải quen rồi mới làm đúng được.
Nhiều học trò đã chăm chỉ trong mấy năm liền, như là đi lễ nhà thờ vậy. Tôi lo sợ lắm, viết di chúc rồi nằm đợi chết. Đến nay bà vui vẻ, hăng hái, duyên dáng và mất những sự bực dọc xưa.
Nhưng chúng ta đã chấp nhận thấy giá trị của hạnh phúc chúng ta sẵn có chưa? Nhất định là chưa! Ông Schopenhauer đã nói: "Chúng ta ít khi nghĩ đến những cái chúng ta có, mà chỉ nghĩ đến những cái mà ta không có là nguyên nhân hầu hết những thảm trạng đời ta. Chính những yếu tố này tự bao giờ đã tích hợp và sẽ tiếp tục tích hợp thành tính tình của ta". Bỏ cái ý viết một cuốn tổng hợp những sách của người khác, tôi sắn tay áo làm một việc mà đáng lẽ tôi phải làm ngay từ đầu: dùng kinh nghiệm riêng mà viết; dùng những nhận xét riêng, nhưng tin tưởng chắc chắn của tôi khi diễn thuyết và khi nhận dạy người ta diễn thuyết.