Họ tìm kiếm những người giúp họ tái khẳng định những suy nghĩ yếm thế của mình. Đừng có đánh thức những bông hoa ly của ta nữa! Giọng hát của chúng sẽ giúp hút bớt nước trong hồ vào ban đêm.
Tôi không bao giờ trì hoãn công việc của ngày hôm nay sang ngày hôm sau. Ngươi sẽ không bao giờ tìm được một cây bốn lá trong khu rừng này. May mắn có thể mỉm cười với tất cả chúng ta nếu chúng ta làm một "điều gì đó".
Chàng tự hỏi không biết nên gặp ai đây. Sid vô cùng vui mừng. Ông là người duy nhất biết rõ từng chân tơ kẽ tóc của khu rừng bao la này.
Cả hai đều im lặng, suy nghĩ của họ còn đang mãi đắm chìm vào câu chuyện thẩn thoại kỳ lạ nọ. Hãy nói cho ta biết nó ở đâu. Tuy nhiên Sid vẫn quyết định leo lên núi.
Chàng không còn nghĩ thêm ra được ai để hỏi nữa. Có thể anh sẽ gặp may thì sao! Chàng cũng biết rằng Gnome chính là vị thần mình cần tìm tới để hỏi về cây bốn lá.
- Lợi nhuận đi xuống trầm trọng nhưng nhà máy vẫn tiếp tục hoạt động, thu nhỏ quy mô làm ăn, cắt giảm chi phí đến tối đa, thế nhưng càng ngày doanh thu của công ty lại càng giảm sút. Thật vậy, chỗ đất chàng đã chọn chứa đầy đá. Không chỉ có thế, sai lầm của ngươi là không đi tìm biện pháp mà luôn đi tìm lý do biện hộ, củng cố cho sự mất niềm tin của mình.
Nott bây giờ đã không còn chịu được nữa. Thật nhanh chóng, Sid tìm được một nơi yên tĩnh và cách biệt trong khu rừng. Những hạt cây này bỗng tan biến đi như những bông tuyết khi chúng chạm đất.
- Tôi đã tìm thấy c65u vì tôi muốn tìm cậu. - Thế còn cậu? Cuộc sống của cậu như thế nào? Cậu có gặp nhiều may mắn không? Và ai là người biết rõ từng tấc đất trong khu rừng này? Thật dễ dàng: đó không ai khác hơn chính là Thần Gnome - Hoàng tử của lòng đất.
Nó cần một dòng suối lúc nào cũng tuôn chảy để cung cấp nước cho nó. Ta đã làm hết sức mình cho những điều mà ta nghĩ là đúng và cần thiết. Sid nhận ta tầm quan trọng của câu nói: "Đừng cho là mình đã cố gắng rồi, mình vẫn có thể làm được việc gì đó hữu ích nữa".
Hai sự thật đó rõ ràng là rất mâu thuẫn nhau, nhưng sau khi thực hiệc những điều vừa rồi, thì sự mâu thuẫn đó đã biến mất. Cảm thấy khát, Nott bèn đi theo âm thanh của nước. Nott phóng như bay vào lâu đài, tay vung gươm hung hãn, gương mặt lộ rõ vẻ căm tức, đôi mắt hằn lên những tia lửa thù hận.