Khi những điều dạng như thế được viết ra, điều bạn ngại nhất là những kẻ bệnh hoạn ngu xuẩn không hiểu vô tình đọc được sẽ bắt chước. Nhưng những năm im lìm dần trôi qua đem lại cho tôi nhiều bài học thực tế. Điều đó khiến họ làm cũ và vẩn đục nhau thay vì làm tâm hồn nhau thêm mới mẻ và trong lành.
Tôi định kiến và chủ quan quá chăng? Thù dai quá chăng? Sau khi cô ta không duyệt cái đơn xin nhập lớp sau thời gian bảo lưu của mình. Và trở lại chiếc bàn bé nhỏ kê ở góc phòng… Nhưng trong đời sống thì tôi dễ phức tạp hoá vấn đề.
Rồi lúc đấy, hai chị em cùng ra trường, bác khao to. Cháu bảo: Để cho đẹp ạ. Liệu đã đủ thông minh để biết đem đến cho nhau những cơ hội phát triển trí tuệ nhằm nâng cao phẩm chất cộng sinh và làm nó trở nên dễ chịu, không hủy diệt năng lực cá nhân.
Nếu độc giả ngu đến thế thì viết ngắn dở hay viết ngắn hay đều hay cho tớ cả. Ông yên tâm, việc này không hề phạm pháp. Có vẻ âm thanh rủ rê túm tụm nhau để chọc tức bạn.
Này, mày bê cái kia cho chú. Mất cái giấc mơ đấy. Về trả vay, cho nhận.
Bạn định ăn sáng nhưng không có cảm giác đói. Chúng là những bước chân của suy nghĩ. Để cắn tiếp những kẻ chống đối mục đích đẹp đẽ của tôi.
Cả khi bạn ngủ, cả khi bạn chẳng nghĩ gì, nó vẫn tiếp tục trò chơi mà chả cần biết bạn biết hoặc tham gia hay không. Nhưng chưa hết giờ ngủ trưa. Vì những chủ thể đó va đập với đời sống lịch sử nhiều nhất.
Kệ sự thật là năng lực phát huy cũng thường là lúc năng lực dần cạn kiệt. Và tiếp tục sứ mệnh sống đến chết thì thôi. Bạn thì không, bạn có thể tha thứ nhưng khó gắn bó hay tỏ ra niềm nở với những người lười tự sửa chữa.
Đầu mùa hoa sữa nở rộ khắp nơi. Đây cũng là một môi trường không tồi đối với việc rèn luyện phòng thủ và phản công. Của một thân xác đặc.
Kiểu chơi chữ này vớ vẩn thôi. Làm thế nào để ngừng viết. Bạn hát hoặc tiếng động cơ của bạn át đi âm thanh phố phường bủa vây.