Ông ta cho tôi làm thử hai bài toán. Sự tranh luận lấy cơ sở phân định thắng thua là tuổi tác và thứ bậc. Những bồn hoa cúc vàng rung rinh trước mặt.
Những nghệ sỹ nhiều tự do đi đâu hết cả rồi. Thảo nào mà người ta khát hiện sinh. Dù sao nó cũng được tổ chức cả một cuộc thi đặt tên trên báo.
Tôi sẽ nói tôi là một nhà thơ lớn và hiền lành. Cái đó là một động lực nghiêm khắc để tự hoàn thiện không tồi khi trót sống trong xã hội này, với tính cách bạn đầy dễ dãi và hoang dã thủa nhỏ. Hừ, chúng tôi ngồi cạnh nhau như hai khúc gỗ.
Bác gái ý tứ không trò chuyện với bạn trước mặt bác trai. Những lúc nàng nhìn vào mắt ta, nàng nhìn mãi nhìn mãi mà không chịu quay đi. Họ xích lại gần nhau trong mối quan hệ đồng nghiệp, bè bạn.
Lật ngửa cây đèn lên thì thấy các chân tròn nhỏ ấy đều rỗng bên trong, tại nơi sâu thẳm là những cái đầu ốc vít. Rồi sẽ quên con đường mình muốn đi, quên cái mình thực sự muốn dành cho người thân, quên cách hiểu nỗi đau của người khác. Đã nhủ viết lại sẽ nhạt đi nhưng dù sao thì cũng nên viết.
Nhưng lí trí dạy tim tôi phải muốn. Đôi lúc bạn nhận được một vài sự coi trọng về nghệ thuật. Cháu phải sống cho ông, cho các cô chú, anh chị và rất nhiều người khác nữa…
Những lúc đó, nếu ở nhà mình, bạn thường nhỏm dậy kiếm cái gì đó đọc hoặc viết cho đến rã rời. Cô bạn ấy cũng cười khe khẽ. Sự thành thật và tử tế đã quá cũ, nhưng vì họ ít xuất hiện nên anh cảm thấy họ luôn mới.
Tôi đã đang và sẽ không viết hoặc không công bố sớm thế này nếu tôi không tin mình là một thiên tài (về khoản này) hoặc ít ra là một tài năng đếm trên đầu ngón tay. Còn tôi không phải viết những điều tôi không thích. Hơn thế, điều đó không làm bạn mặc cảm là kẻ xúi giục mà chỉ thêm vạch trần bộ mặt xã hội đẩy nhiều con người đến chỗ tuyệt vọng, bệnh hoạn.
Có người cười toe toét. Và vì thế, họ yên tâm với sự từng trải cũng như lười cập nhật tri thức của mình. Chị hầu như lúc nào cũng dịu dàng với tôi, đứa trẻ 21 tuổi trong nhà.
Nhưng thế tại sao ta không sướng? Ông nội tôi, 80 tuổi, ngày xưa mệnh danh là Từ Hải Hà Đông đến giờ vẫn luôn trung thực, khẳng khái đã nói câu: Thì cái thời này nó thế, phải biết lựa. Có lúc, ngồi bóc những gói mì chính khuyến mãi trong các hộp thuốc đánh răng ra để bán riêng… Nhiều khi nhìn những cảnh ấy, tôi cảm thấy buồn bã vì đó lại chính là những sự hy sinh lớn lao nhất.